Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 127: Nói xấu Giang Chu? Dừng tay, sẽ bị bẫy chết! (3)

Chương 127: Nói xấu Giang Chu? Dừng tay, sẽ bị bẫy chết! (3)


"Loại hành vi trái với tinh thần hợp tác này khiến cho tôi hết sức phản cảm, cho nên tôi nghi ngờ ở trong này nhất định có giao dịch không muốn người biết.
Bọn họ nhất định đang mượn cớ cho sinh viên khởi nghiệp, để chiếm dụng tài nguyên của trường học, sau khi kiếm được tiền thì sẽ tiền hành chia nhau.
Một phần là lợi nhuận, một bộ phận dùng để đút lót.
Tôi hy vọng các học sinh ở khu đại học có thể đánh bóng hai mắt của mình, giúp tôi đòi một câu trả lời từ đại học Thượng Kinh.
Xin các bạn học ủng hộ tôi hãy kéo topic này lên top, tôi tin tưởng, công đạo tự tại lòng người!"
Phía dưới là ảnh chụp căn nhà nhỏ bằng gạch kia!
Và cả ảnh chụp của Trịnh Hồng Hà!
. . .
Trịnh Hồng Hà thở phào một hơi, đứng dậy rót một ly rượu vàng, cô ta mặc kệ cái gọi là giao dịch xấu xa kia có thật sự tồn tại hay không, dù sao chờ chuyện này náo loạn lên, thì chắc chắn trường học sẽ không thể giao chỗ đó cho sinh viện họ Giang kia nữa.
Đến khi đó, căn nhà nhỏ bằng gạch đó vẫn sẽ rơi vào tay cô ta, không phải sao?
Nói không chừng, qua trận nháo kịch này, tiền thuê sẽ giảm đi nhiều!
Đối với sự thông minh và tài trí của mình, cô ta quả thực là bội phục sát đất.
Nhưng mà qua nửa tiếng, Trịnh Hồng Hà phát hiện, topic của mình đã bị cấm bình luận.
Đây là chuyện gì thế này?
Sinh viên bây giờ đều không có tinh thần trọng nghĩa như vậy sao?
Topic mình viết đặc sắc như vậy, thế mà lại bị cấm bình luận rồi?
Trịnh Hồng Hà cảm thấy rất khó tin, nhanh chóng mở topic ra, nhìn thoáng qua khu bình luận.
“Móa, lại là Giang nào đó kìa? Mau xóa topic báo bình an đi!”
“Mười bước bẫy một người mà còn không biết sao? Ngại mình quá nhiều tiền à?”
“Dũng sĩ, đây tuyệt đối là dũng sĩ chân chính!”
“Vẫn còn có người dám nói xấu Giang nào đó sao? Tôi đúng là sống lâu mới thấy.”
“Bác gái, mau chạy đi, bằng không sẽ lạnh đấy!”
“Bà chị có thể họi một học sinh họ Phương, tên đó chỉ mở mắt ra cũng bị lừa mất hơn 500 ngàn rồi.”
“Còn có cơ hội, vẫn còn cơ hội, mau xóa topic đi, đừng nhất thời hồ đồ mà làm việc ngu ngốc!”
“Bây giờ tôi nhìn thấy mấy chữ Giang nào đó thì trong lòng còn run lên, không ngờ vẫn còn người dám nói xấu?”
“Bác gái, tôi là amin, cầu bác gái xóa topic đi, tôi sợ bác làm loạn như vậy, thì ngay cả diễn đàn của chúng tôi cũng phải bồi thường tiền mất.”
“Cuộc sống có gì khó khăn, mà lại nghĩ không thông như vậy chứ?”
“Nếu như để tên kia bắt được cơ hội, thì ngay cả luật sư cũng có thể bị mang đi ngồi nhà lao vài năm đấy.”
“Bà chị còn chưa biết tên kia đáng sợ như nào, chưa biết tên kia ám ảnh như nào đây!”
“Tôi là mod, xin lỗi, cấm bình luận, không đắc tội nổi.”
Trịnh Hồng Hà đọc những bình luận này xong thì choáng váng.
Cô ta không hiểu đám sinh viên này đang sợ cái gì.
Chẳng lẽ Giang Chu kia có bối cảnh lớn như vậy sao?
Đám sinh viên này không chỉ không dám giúp đỡ mình, mà ngay cả mắng cũng không dám mắng?
Cô ta cũng tốt nghiệp đại học rồi, nào có sinh viên nào vô pháp vô thiên như vậy chứ?
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên rung điên cuồng, số gọi đến là chủ nhiệm Nghiêm Vi Dân của phòng giáo vụ đại học Thượng Kinh.
Trịnh Hồng Hà nhìn đến đây thì nhất thời cười lên.
Sinh viên sợ Giang Chu thì lại làm sao? Trường học lại không thể sợ Giang Chu!
Vị Nghiêm Vi Dân này nhất định là gọi điện cầu xin mình xóa topic.
Chính mình có thể trả thù rồi!
“Alo, chủ nhiệm Nghiêm, có chuyện gì không?”
“Trịnh nữ sĩ, có phải cô đã đăng topic đó lên không?!”
Trịnh Hồng Hà vỗ cùng đắc ý: “Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?”
Nghiêm Vi Dân lo lắng nói: “nếu như là cô đăng, thì mau xóa topic đi, bằng không để tên kia nhìn thấy, thì tôi cũng không khuyên bảo được đâu.”
“Chờ đã, cái gì gọi là không khuyên bảo được?”
“Cô hiểu luật pháp không? Cô biết vô lại không? Cô biết phong cảnh trên mái nhà xinh đẹp cỡ nào không? Tôi cũng không muốn đại học Thượng Kinh lại lên tin tức đâu.”
Lần này, Trịnh Hồng Hà thật sự bối rối rồi.
Dường như chủ nhiệm Nghiêm không phải bị topic của mình dọa sợ, mà là sợ bị học sinh nào đó nhìn thấy.
“Chủ nhiệm Nghiêm, ông nói rõ ràng ra xem nào?”
Nghiêm Vi Dân thở hổn hển: “Lần trước có một học sinh đăng bài trên diễn đàn nói tên kia là cặn bã năm, bị tên kia đặt tội vu khống bịa đặt rồi đòi bồi thường 510 ngàn, cô hiểu chưa?”
Trịnh Hồng Hà nhất thời sửng sốt: “510 ngàn? Nhiều như vậy sao. . .?”
“Đó là vì trong nhà học sinh kia không có quá nhiều tiền!”
“Không phải. . . trường học các ông không quản chuyện này sao? Sao lại để học sinh tùy tiện gây sự như vậy?”
“Quản? Đài truyền hình Thường Kinh còn biểu dương tên kia, nói tên kia là giữ gìn quyền lợi của mình một cách hợp pháp, đáng giá để mọi người học tập!”
“Không thể nào đâu, chủ nhiệm Nghiêm, ông đừng làm tôi sợ.”
“Như vậy đi, cô mau chóng xóa topic đi, tôi sẽ tìm cho cô một vị trí mối, xóa xong chúng ta có thể ký hợp đồng.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất