Chương 128: Hoa khôi của các ông? Không thể nào, nàng là cái đuôi nhỏ của tôi!
Giang Chu đang đi bộ trên phố ẩm thực không khỏi bối rối khi đọc được những bình luận trên diễn đàn.
Rốt cuộc là ai cmn đã tung tin đồn nhảm, nói mình mười bước bẫy một người?
Mình rõ ràng là một người tốt, bảo vệ bạn học lại tích cực gây dựng sự nghiệp mà!
Chờ hắn phản ứng kịp thì topic bỗng nhiên không thấy tăm hơi.
Hắn làm mới một lần, trên đó đã biểu hiện bài viết đã bị xóa bỏ.
Móa, hắn còn chưa xem xong mà!
Thật ra thì xem người khác chửi mình cũng là một loại lạc thú, vì sao ngay cả chút niềm vui này cũng không cho mình?
Giang Chu bắt đầu gõ chữ, đăng một topic.
“Topic vừa rồi chưa xem hết, ai screenshot rồi hả? Mau gửi cho tôi xem với.”
Chốc lát, khu bình luận đã vô cũng náo nhiệt.
“Đại ca, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi!”
“Người ta chỉ nhất thời hồ đồ thôi, xin hãy tha thứ cho người ta đi!”
“Vị bác gái kia cũng không dễ dàng gì, tha cho bác ấy một lần đi.”
“Đại ca, xin đừng khơi mào gió tanh mưa máu trên giang hồ nữa!”
Cái đệch!
Đám này lại lộn xộn cái gì đây?
Bây giờ trong lòng đám sinh viên này, mình là ma quỷ sao?
Giang Chu thở dài, trong lòng thầm nói, phải cứu lấy hình tượng của mình thôi.
Sau đó, hắn cất điện thoại di động đi, tiếp tục đi bộ.
Khi đi ngang qua quán mì xào, một chuỗi tiếng quát mắng bỗng nhiên vang lên.
“Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút!”
“Nói đồ của tao không tươi? Mắt chúng mày mù à!”
Anh mỳ xào ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vênh váo, mắng cho đám sinh viên phải sửng sốt.
Hầu như tất cả thương gia trên con đường này đều biết, trước không nói đến nhà nào bán đồ ngon nhất trên phố ẩm thực này, nhưng nói đến tính tình của ai thối nhất thì phải nói đến anh mỳ xào này rồi!
Không chỉ học sinh không dám trêu chọc anh ta, mà ngay cả đám thương gia hàng xóm cũng không muốn giao tiếp với anh ta.
Theo đạo lý, thì việc làm ăn của anh ta phải vắng vẻ nhất mới đúng.
Nhưng bởi vì anh ta biết bắt chước, lại dùng nguyên liệu lởm, còn chơi vô lại, cho nên trái lại anh ta cũng kiếm không ít.
Mà người đánh nhau với shipper đêm hôm trước cũng chính là anh ta.
“Đồ của anh không tươi thì nói là không tươi, anh thử ngửi cái đùi gà này xem.”
“Không sai, tôi chỉ mới cắn một miếng mà đã suýt nôn ra rồi!”
“Loại gian thương vô lương tâm như anh, sớm muộn gì cũng sập tiệm!”
Nghe thấy câu này, anh mỳ xào trực tiếp giơ xẻng lên.
Hành động này làm cho năm sinh viên đang nói chuyện sợ đến mức lùi lại sau.
Đồng thời, đám thương gia hàng xóm cũng dồn đập chạy qua, chuẩn bị ngăn lại một chút.
Nếu như phố ẩm thực xuất hiện sự kiện đanh học sinh, như vậy tất cả thương gia trên phố đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu chuyện này náo loạn quá lớn, nói không chừng còn có thể bị chỉnh đốn và cái cách.
Anh mỳ xào hung dữ nhìn bọn họ: “Nói thêm một câu thử xem, lại nói thêm một câu xem nào? Phản rồi đúng không?”
“Bọn họ nói anh là gian thương, sớm muộn gì cũng sập tiệm.”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sau anh ta.
Ah?
Còn có đứa dám nhảy vào họng súng sao?
Anh mỳ xào lập tức quay đầu lại, kết quả liền sửng sốt một chút.
“Anh. . .anh Tiểu Giang?”
Giang Chu nhìn anh ta: “Đánh nhau với shipper còn chưa tính, giờ lại còn đánh cả học sinh?”
Anh mỳ xào thu cái xẻng lại, vội vàng mỉm cười: “Chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, là do tên đó không cho tôi đánh nốt ván.”
“Khi ký hợp đồng đã nói gì nào? Toàn bộ đơn đặt hàng phải được ưu tiên, anh quên rồi à?”
“Tôi đã đánh đến vòng cuối rồi, chuẩn bị thắng được hơn 100 rồi, nhưng một đơn hàng chỉ có thể cho tôi 10 đồng thôi.”
Giang Chu gật đầu: “Đây là lỗi của tôi, đã để cho anh kiếm được ít.”
Anh ta lập tức xua tay: “Không đúng không đúng, từ khi có đặt đồ ăn online, lượng tiêu thụ của tôi tăng gấp ba, đây đều là dựa vào anh Tiểu Giang cậu.!”
“Đúng, một tháng anh có 325 đơn, có 300 đơn dislike, 25 đơn trách cứ, anh còn cảm thấy rất vui?”
“Đó là do họ không biết thưởng thức, người thế hệ trước đều thích mùi vị này!”
“Được rồi, nhiều lời vô ích, anh xem cái thông báo này đi.”
Giang Chu ném thông báo mình vừa in xong lên bàn.
“Thông báo liên quan đến quy tắc chỉnh đốn và cải cách, tắt kênh của thương gia hợp tác.”
“Tắt kênh. . .”
Anh mỳ xào luống cuống.
Anh ta làm ở phố ẩm thực chưa lâu, mới chỉ được non nửa năm.
Nhưng bởi vì thái độ ác liệt, hơn nữa còn dùng nguyên liệu lởm, cho nên cho đến bây giờ vẫn không có cái gọi là khách quen.
Nếu như trang web không cho anh ta bán đồ ăn online nữa, vậy thì anh ta thật sự không làm ăn được nữa.
“Anh Tiểu Giang, có thể thương lượng một chút hay không, tôi sẽ sửa lại mà!”
“Chờ anh sửa lại rồi nói đi!”
Giang Chu quay sang phất tay với năm sinh viên kia: “Mọi người đi đi, lần này không cần trả tiền.”
Năm học sinh liếc mắt nhìn nhau: “Vậy. . .vậy lần sau thì sao?”
“Lần sau còn đến? Trời ạ, tôi cạn lời luôn rồi.”
Năm sinh viên nhất thời lúng túng, sau đó chạy ra khỏi quán mỳ xào.
Nhưng họ không đi quá xa, mà đứng ngay ngoài đường.
Dù sao người ta cũng giúp đỡ mình, nói gì thì nói vẫn phải nói tiếng cảm ơn.