Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 141: Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện!

Chương 141: Đêm khuya, đưa Sở Ngữ Vi đi bệnh viện!


Giang Chu khoanh tay: “Lớp chúng ta thiếu con trai không?”
“Không thiếu.”
“Vậy có thiếu con gái không?”
“Cũng không thiếu.”
Giang Chu vỗ tay một cái: “Cho nên mọi người chỉ thiếu một cơ hội rút ngắn khoảng cách với nhau thôi.”
Đinh Duyệt lập tức bừng tỉnh: “Đi ra ngoài chơi, đêm không trở về, tiện đường ngủ chung một chỗ?”
“Khụ khụ. . . bà trâu, bà nghĩ còn cmn muôn màu muôn vẻ hơn cả tôi rồi.”
“Không được sao?”
Giang Chu giải thích một chút: “Du lịch tập thể chỉ mang tính xã giao bình thường thôi, còn sau đó mọi người muốn triển khai như thế nào, đó là tùy.”
Đinh Duyệt gật đầu thật mạnh: “Vậy tôi sẽ về nói với lớp trưởng.”
“Chú ý, đừng nói đây đề nghị của tôi, mà bảo đây là ý của bà nhé.”
“Vì sao?”
“Mọi người trong lớp đều biết tôi đang kinh doanh làm ăn, tôi sợ lớp trưởng tìm tôi xin tài trợ, tôi là quỷ nghèo, hiệu trưởng cũng biết chuyện này.”
Đinh Duyệt khẽ nhíu mày: “Ông đang nhắc nhở tôi, đi du lịch là cần tiền, vậy tiền ở đâu ra?”
Phùng Tư Nhược nghe xong thì muốn giơ tay lên, nói rằng mình có thể tài trợ, mình cơ hơn 100 ngàn tiền riêng!
Nàng là tiểu phú bà nha, nhưng bình thường lại không đi dạo phố, cho nên tiền nhiều cũng không biết tiêu xài cái gì.
Nhưng nàng còn chưa kịp giơ tay, Giang Chu đã siết tay của nàng.
“Phùng Tư Nhược, bạn muốn tài trợ đúng không? Điên rồi à, đây chính là tiền của nhà chúng ta đấy.”
“Ồ. . .”
Phùng Tư Nhược bĩu mỗi, thầm nói ai là nhà chúng ta chứ.
Giang Chu nhìn về phía Đinh Duyệt: “Chuyện tiền bạc, có thể lấy danh nghĩa quỹ lớp để góp, sau khi có tiền rồi thì sẽ quyết định có đi hay không.”
Đinh Duyệt gật đầu: “Vậy tôi đi nói với lớp trưởng.”
“Đừng biểu hiện qá rõ ràng mục đích tìm đối tượng của mình, người ta sẽ nghĩ bà là lưu manh đấy.”
“Ông mới là lưu manh! Tôi. . .tôi là người đàng hoàng.”
Giang Chu quay đầu nhìn về phía Phùng Tư Nhược: “Chung quanh đều là bạn học, ra ngoài chơi sẽ tốt hơn một chút, đúng không?”
Phùng Tư Nhược gật đầu: “Cũng được.”
“Vậy là tốt rồi, nói như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày mình có thể lừa gạt bạn đến chân trời góc biên, lừa gạt đến tận cùng vũ trụ.”
Đinh Duyệt nghe đến đây trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp.
Thì ra tên khốn này nói đi du lịch vẫn là vì Phùng Tư Nhược, tên này muốn dẫn Phùng Tư Nhược đi ra ngoài nhìn xem thế giới này, nhưng lại sợ Phùng Tư Nhược không chịu được.
Mặc dù nhân phẩm của người này còn cần khảo sát, nhưng tình cảm đối với Phùng Tư Nhược thì lại là thật.
Mấy kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo như tên này, trên lý thuyết phải tiến hóa thành siêu cấp vô địch cặn bã nam mới đúng, nhưng lại có thể vì một cô gái ngốc nghếch mà vắt óc suy nghĩ.
“Được rồi, ăn xong rồi, tất cả cút đi.”
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Trưa mai chờ mình ở dưới ký túc xá.”
Phùng Tư Nhược gật đầu, vươn tay lên chào tạm biệt.
“Phùng Tư Nhược.”
Lúc này, Đinh Duyệt nhìn Phùng Tư Nhược với ánh mắt rất nghiêm túc.
Phùng Tư Nhược hơi sợ: “Sao thế?”
“Bạn thật sự muốn hẹn hò với Giang Chu?”
“Không có. . . không có mà.”
Đinh Duyệt thở dài: “Bạn đừng gạt mình, mình biết bạn thích tên đó.”
Phùng Tư Nhược hơi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Mình khuyên bạn, trước khi nhận lời làm bạn gái của tên đó, thì phải suy nghĩ cho kỹ, xem làm thế nào để ứng phó với gia tộc nhà bạn đi.”
“Mình. . .”
“Sau khi bọn họ biết chuyện của bạn với Giang Chu, chắc chắn sẽ không ngồi im đâu.”
Phùng Tư Nhược bỗng nhiên yên lặng, đôi mắt sáng ngời cũng ảm đảm xuống.
Nàng biết Đinh Duyệt lo lắng là đúng.
Cũng bởi vì chuyện này, nên nàng vẫn không có bằng lòng làm bạn gái của Giang Chu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên ở phía sau lưng hai người.
“Không cần lo về bọn họ, mình sẽ tự giải quyết.”
“Nếu như bọn họ không nể mặt mình, vậy mình sẽ đạp từng người bọn họ, đạp đến khi bọn họ khóc lóc xin tha mới thôi.”
Giang Chu đi đến trước mặt hai người, cầm bao thuốc lá rơi ở trên bàn.
Đinh Duyệt sợ hết hồn: “Sao ông lại quay lại rồi?”
“Quên cầm thuốc.”
Đinh Duyệt nhìn Giang Chu: “Giang Chu, những gì tôi vừa nói không phải là nói xấu ông, mà chắc chắn gia đình Phùng Tư Nhược sẽ không chấp nhận một người một nghèo hai trắng.”
Giang Chu mỉm cười: “Tôi biết, nhưng tôi không lo lắng chút nào hết.”
“Không, ông không biết, nhà bọn họ rất lớn, rốt cuộc lớn đến đâu, thì sợ nói ra ông cũng không tin.”
“Toi biết, bọn họ rất lớn, nhưng tôi cũng sẽ không nhỏ.”
Đinh Duyệt và Phùng Tư Nhược nghe xong thì hơi sững sờ.
Giang Chu khoát tay, châm điếu thuốc rồi đi ra khỏi nhà ăn.
Tất nhiên hắn biết gia tộc Phùng Tư Nhược lớn đến mức nào.
Dù sao, vì muốn ở cùng với cô bé này, nên đời trước của hắn đã đấu với Phùng gia nửa đời người.”
Khi rời khỏi nhà ăn vẫn chưa phải quá muộn.
Giang Chu liền trở về phòng làm việc, làm một bản kế hoạch kinh doanh.
Bản kế hoạch này không phải cho mình xem, mà là cho đám người đầu tư trong đại hội đầu tư xem.
Cho nên không thể viết quá cặn kẽ, nhưng nhất định phải đặc sắc và hoa lệ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất