Chương 140: Bần đạo có thể độ chân khí bằng miệng!
Ăn cơm xong, Giang Chu lau miệng.
Sau đó, lại bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào trong miệng.
Phùng Tư Nhược thì nằm úp trên mặt bàn, len lén nhìn Giang Chu.
Lúc này, tròng mắt của nàng trong suốt thanh minh, tràn ngập tò mò.
Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của nàng, dường như là đang muốn nhìn xem, ăn kẹo có thể khiến người ta vui vẻ không.
“Nhìn cái gì mà nghiêm túc và tập trung thế?”
“Emmmm. . . vui vẻ không?”
Giang Chu chép miệng một cái: “Bình thường, cảm thấy cuộc sống hơi đạm bạc.”
Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì lập tức thất vọng mà cúi đầu xuống.
Kẹo cũng ăn rồi, mà còn không vui vẻ à.
Vậy cũng có thể là do hai viên kẹo vẫn chưa đủ?
Ngày mai cho bốn viên đi!
Đó chính là vui vẻ gấp đôi rồi!
“Có điều, tuy hiệu quả của kẹo rất bình thường, nhưng bởi vì là bạn cho, nên ăn rất vui vẻ.”
“Thật sao?”
“Phùng Tư Nhược, bạn chính là niềm vui vẻ của mình.”
Lời này vừa dứt, Đinh Duyệt ở bàn bên cạnh lại hừ một tiếng.
Tên Giang Chu không biết xấu hổ này, khẳng định ăn chắc Đinh Duyệt rồi.
Cô bé này vừa nghe người ta nói một câu thì sắc mặt đã đỏ bừng rồi.
Cô bé này không thể nào chịu nổi mấy lời đường mật này đâu.
Lúc này mới có một tháng, mà Đinh Duyệt đã quan tâm tên Giang Chu này như vậy rồi.
Qua một tháng nữa, chẳng phải ngày nào cũng cận kề tên Giang Chu này sao?
Đinh Duyệt là chị em tốt mà cũng không có đãi ngộ này, không khỏi thấy hơi hâm mộ và ghen tị.
“Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, mình dẫn bạn đi dạo phố nhé?”
Đôi mắt Phùng Tư Nhược sáng lên như sao, sau đó lại lắc đầu.
Giang Chu nhìn nàng: “Bạn muốn làm trạch nữ cả đời à?”
“Có. . .có chút sợ hãi.”
“Bạn đừng nói cho mình biết, sau khi bạn đến Thượng Kinh mà vẫn chưa đi dạo phố nhé?”
Phùng Tư Nhược gật đầu: “Quả nhiều người, không thở được.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Bần đạo có độ chân khí qua miệng khi cô nương cảm thấy khó thở.”
“Hả?”
Phùng Tư Nhược nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn Giang Chu.
Đinh Duyệt ở bàn bên cạnh lại liếc mắt: “Giang Chu nói là, nếu bạn không thở nổi, hắn có thể hô hấp nhân tạo cho bạn.”
“Không muốn!”
Mặt Phùng Tư Nhược lại đỏ rực lên, hung hăng nhíu mũi ngọc.
Giang Chu nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Đinh Duyệt: “Có phải bà nên tìm bạn trai rồi không? Làm sao ngày nào cũng đi theo bọn tôi vậy?”
“Tôi là cố vấn tình cảm của Tư Nhược!”
“Bà yêu đương rồi sao? Còn cố vấn tình cảm nữa?”
Đinh Duyệt mặt đầy khinh thường: “Tôi chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy sao?”
Giang Chu nghiêng người sang: “Vậy bà nói cho tôi nghe thử, heo chạy như thế nào?”
“Không phải là anh yêu em, em hiểu lầm anh, em yêu anh, anh lại đẩy em ra. . . giữa nam và nữ đều là như vậy thôi.”
“Miễn đi, tôi sẽ không yêu loại sản phẩm ba không như bà đâu.”
“Tôi nói là danh từ, anh và em cũng có thể là tất cả mọi người.”
Giang Chu nhìn về phía Phùng Tư Nhược: “Ngày nào Đinh Duyệt cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình trong ký túc xá đúng không? Đọc đến mức hai mắt đẫm lệ mông lung, vừa khóc vừa móc chân, móc chân xong còn ngửi một cái, đúng không?”
Phùng Tư Nhược mở to mắt, hiện ra vẻ hết sức kinh ngạc: “Làm sao bạn biết?”
“Phùng Tư Nhược, bạn bán đứng mình!”
Đinh Duyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa bẻ gãy cả đũa.
Nhưng không thể phủ nhận là Giang Chu đã nói đúng.
Đinh Duyệt cơ bản đều là như vậy.
Ngày nào cũng cày phim và tiểu thuyết Quỳnh Dao, sau khi xem xong còn khóc.
Khóc khóc rồi lại móc chân.
“Đây chính là cuộc sống của trạch nữ đấy, bạn không muốn sau này sẽ trở nên giống như Đinh Duyệt chứ?”
Phùng Tư Nhược cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Đinh Duyệt, sau đó lắc đầu: “Không muốn.”
Giang Chu gật đầu thỏa mãn: “Vậy cuối tuần đi chơi với mình, mình dẫn bạn đi chơi ở vài nơi có ít người.”
“Ừm!”
Giang Chu đưa tay xoa cái đầu nhỏ của nàng, động tác rất dịu dàng ôn nhu.
Phùng Tư Nhược ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ, không né không tránh.
“Đinh Duyệt.”
“Có chuyện gì?”
Giang Chu đắc ý quay đầu lại: “Bà có muốn yêu đương không?”
Đinh Duyệt hừ một tiếng: “Đều là thời kỳ trưởng thành, có ai mà không muốn?”
“Vậy bà trốn trong ký túc xá móc chân cả ngày, có thể tìm được đối tượng sao?”
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi không móc chân cũng không tìm được. . .”
Giang Chu trầm tư một lát, cảm giác mình nên làm cái gì đó.
Ba tên cùng phòng với mình tuy khá ngu xuẩn ngu ngốc, nhưng xét cho cùng thì vẫn là một người đàn ông tốt.
Nhưng bọn họ luôn bị một ít phụ nữ ôm mục đích xấu làm tổn thương.
Tuy rằng Đinh Duyệt này muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, nhưng lại có quan hệ tốt với Phùng Tư Nhược, cũng miễn cưỡng tính là một cô gái tốt.
Lại cộng thêm việc Phùng Tư Nhược bây giờ đã sáng sủa hơn nhiều, nhu cầu cấp bách đi chơi xa một chút.
Cho nên lên một kế hoạch cho lớp đi chơi ở ngoài thành, hoặc là du lịch gì đó cũng không tệ.
Nếu như thật sự có thể có vài đôi thành công, thì cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài rồi.
“Bà trở về nói với lớp trưởng, lớp chúng ta sẽ tổ chức đi du lịch, thấy thế nào?”
Đinh Duyệt hơi mờ mịt: “Du lịch? Chuyện này có liên quan gì với chuyện tìm đối tượng?”