Chương 29: Công cụ cũng chuẩn bị xong rồi!
Quách Vĩ thấy một màn này thì lập tức cảm thấy rất không khoa học.
Không phải hoa khôi đã từ chối lời tỏ tình của Lão Giang sao?
Chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ?
Quách Vĩ thử mở miệng thăm dò: “Hai người. . . sẽ không yêu đường đấy chứ?”
Giang Chu liếc mắt nhìn Quách Vĩ: “Tôi không có hứng thú với người dinh dưỡng không đầy đủ.”
“Giang Chu, bạn là tên khốn khiếp!”
Sở Ngữ Vi hung hăng như một con cọp nhỏ, còn hung dữ trừng mắt với Giang Chu một cái.
Tên khốn khiếp này suốt ngày nói mình nhỏ.
Nhưng mà con gái ở tuổi này đều như vậy mà?
Có khi đám con gái trong lớp còn không bằng mình nữa kìa!
Sở Ngữ Vi cũng không tin, thứ này thật sự khác biệt lớn như vậy sao?
……
Chiếc xe đi trên đường cao tốc được hai tiếng.
Phong cảnh nên xem cũng đã xem.
Chuyện nên chém cũng đã chém xong.
Bên ngoài cửa sổ thì ánh nắng ấm áp, bên trong xe thì không khí lại mát mẻ.
Dưới hoàn cảnh này, hoa khôi đang vui vẻ bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.
Vì vậy, nàng thuận tay ôm cái áo khóa của Giang Chu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Không lâu sau, Giang Chu giảm tốc độ, lái xe đi vào một trạm nghỉ ở trên đường cao tốc.
“Lão Giang, chúng ta sắp đến nơi rồi, ông dừng lại ở đây làm gì?”
Giang Chu quay đầu nhìn Quách Vĩ: “Ba tiếng rồi, ông không muốn đi giải quyết à?”
Quách Vĩ cảm nhận một chút: “Tôi cảm thấy, mình vẫn còn có thể nhịn ít nhất là một tiếng nữa.”
“Ui ui, thận khỏe phết nhỉ!”
“Quá khen quá khen, còn ông thì sao?”
Giang Chu cười tự tin: “Tôi có nhịn ít nhất là hai tiếng nữa.”
Quách Vĩ không hiểu: “Vậy chúng ta dừng lại ở trạm nghỉ làm gì?”
“Tuy chúng ta không cần đi vệ sinh, nhưng con bé này chắc chắn là muốn đi nhà vệ sinh.”
“Ủa? Không thể nào, hoa khôi đã ngủ rất say rồi, sao ông biết cô ấy muốn đi vệ sinh?”
“Chuyện của người trưởng thành, ông hỏi ít thôi!”
“. . .”
Giang Chu liền vươn tay đánh thức Sở Ngữ Vi: “Dậy đi, cút vào nhà vệ sinh!”
Trong mơ màng, Sở Ngữ Vi mở mắt ra, lại dùng tay nhỏ xoa xoa con mắt.
“Làm sao vậy?”
“Đến trạm nghỉ rồi, trong đó có nhà vệ sinh!”
Sở Ngữ Vi hơi tỉnh táo lại: “Sao bạn biết mình muốn đi vệ sinh?”
Giang Chu đưa tay, lấy một gói băng vệ sinh ở bên cạnh mông mình ra: “Xem đi, công cụ cũng đã chuẩn bị xong rồi này.”
“A!”
Gò má Sở Ngữ Vi liền đỏ lên, nhanh chóng cướp gọi băng vệ sinh lại, rồi cuống quít xuống xe.
Tên này quá xấu xa rồi!
Lại mang băng vệ sinh nàng mua tối qua theo bên người!
Nhưng mà đi được nửa đường, Sở Ngữ Vi bỗng nhiên chạy về xe: “Giang Chu, bạn có thể đi cùng mình một lát không?”
“Vì sao?”
“Mình vừa nhìn thấy có một người đàn ông đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ!”
“Đi vệ sinh mà cũng phiền phức như vậy.”
Sở Ngữ Vi cắn môi đỏ một cái, thần tình có chút cô đơn.
Trước kia, khi còn ở trong trường học, thì đám con trai theo đuổi nàng còn mơ được nàng nhờ vả.
Tại sao Giang Chu này lại nghĩ mình phiền phức chứ?
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu đẩy cửa xuống xe.
Hắn lấy một điếu thuốc từ bao thuốc ra, rồi ngậm lên miệng.
“Đi thôi, mình trông chừng cho bạn, ai dám vào sẽ đấm gãy mũi luôn.”
Sở Ngữ Vi nghe thấy câu này lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Tên này cũng không phải lạnh lùng như vậy nha.
Hơn nữa, lời nói còn rất giống một người bạn trai đang bảo vệ bạn gái mình vậy.
Vì vậy, hai người liền đi về phía nhà vệ sinh.
Có điều, Giang Chu cũng không phải là vì trông chừng cho Sở Ngữ Vi đi vệ sinh.
Mà là cơn nghiện thuốc của hắn lại dâng lên, cho nên mới đi xuống hút điếu thuốc mà thôi.
Vì không muốn để cho Sở Ngữ Vi hiểu lầm, lát nữa mình vẫn phải giải thích một câu.
Mười mấy phút sau, Sở Ngữ Vi từ nhà vệ sinh đi ra.
“Giang Chu, cảm ơn bạn đã đi theo mình, mình biết bạn sẽ không thật sự lạnh nhạt với mình như vậy mà.”
“Bạn đừng hiểu lầm, mình chỉ xuống hút điếu thuốc, tiện đường đi cùng bạn thôi.”
Giang Chu vừa nói chuyện, vừa chỉ tay vào tóp thuốc ở bên trên thùng rác.
Vành mắt Sở Ngữ Vi liền đỏ lên: “Bạn không thể không nói như vậy sao? Coi như là gạt mình cũng được.”
Giang Chu nhìn Sở Ngữ Vi với ánh mắt sâu xa: “Mình sợ bạn không thể kiềm chế được mà yêu thích mình, lại làm lỡ thanh xuân.”
“Bạn nói tỏ tình là đùa giỡn, mình tin, nhưng mà, bạn thật sự chưa bao giờ thích mình sao?”
“Hay là. . . bạn luyện cơ ngực thêm một chút đi? Nói không chừng thì còn có thể đấy.”
Sở Ngữ Vi liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, sau đó quay người chạy đi.
Có điều, nàng cũng không đi chỗ khác, mà là đi vào khu vực mua sắm ở trong trạm nghỉ.
Giang Chu thấy thế thì lại châm thêm một điếu thuốc.
Mấy cô gái làm ra vẻ đáng thương thật sự rất có mị lực.
Nếu như không phải mình biết trước tương lai.
Biết cuộc sống sau này của mình sẽ phát triển như thế nào.
Nói không chừng vừa rồi mình đã lao vào, giúp hoa khôi thay băng vệ sinh rồi.
Phải khắc chế!
Ít nhất thì trước khi gặp được vợ cả của mình.
Tuyệt đối không thể để cho hoa khôi cảm thấy là mình thích nàng.