Chương 30: Hoa khôi bỗng nhiên biết nghe lời!
Một lát sau, Sở Ngữ Vi đi ra.
Trong tay còn cầm một chai nước suối.
Tâm trạng của nàng đã bình phục, không còn uể oải như lúc nãy nữa.
Giang Chu vứt tàn thuốc: “Bạn vừa mới làm gì?”
“Mua. . .mua nước!” Sở Ngữ Vi cúi đầu.
“Ba người chúng ta cùng lên đường, chẳng lẽ bạn chỉ mua một chai nước?”
“Bạn và Quách Vĩ đều không nói là muốn uống nước mà.”
Sở Ngữ Vi thật sự không cảm thấy cách làm của mình là sai.
Trước kia, khi còn đi học, thì nàng có nhiều liếm cẩu như vậy.
Nước người khác mua cho nàng còn uống không hết chứ đừng nói là tự đi mua nước.
Biểu cảm của Giang Chu bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc: “Bạn học Sở, bây giờ bạn đã là sinh viên đại học, biết chưa?”
Sở Ngữ Vi vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Biết chứ!”
“Đại học và trung học phổ thông khác nhau, đại học là một xã hội thu nhỏ, bạn làm như vậy là sẽ bị xa lánh, hiểu không?”
“Mình dùng tiền của mình mua nước mình muốn uống, tại sao lại bị xa lánh?”
Giang Chu khẽ thở dài một hơi: “Bởi vì mọi người sẽ cảm thấy bạn keo kiệt, sau này cũng không chơi với bạn nữa, vậy phải làm sao? Bạn chỉ lo cho mình, thì sau này sẽ không có bạn bè đâu.”
“Thật sự như vậy sao. . .?”
“Quan trọng là . . . điều bạn làm, chứ không phải là người khác có cần hay không, trừ phi bạn muốn sống một mình bốn năm đại học, bằng không thì nhất định phải giữ gìn quan hệ với mọi người.”
Sở Ngữ Vi cắn môi đỏ: “Vậy. . . vậy bây giờ mình đi mua thêm có được hay không?”
Giang Chu gật đầu: “Mau đi đi.”
“Được, bạn chờ mình một lát.”
“Ừm, chạy chậm thôi!”
“Biết rồi!”
Giang Chu nhìn bóng lưng của Sở Ngữ Vi, trong lòng lại thấy hơi nghi ngờ, khó hiểu.
Con bé này uống lộn thuốc ở trong siêu thị rồi à?
Tại sao bỗng nhiên lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Nếu như là trước kia, cho dù có người chỉ ra sai lầm của Sở Ngữ Vi, thì chắc chắn nàng cũng không hối cải.
Lúc này, ở chỗ ngồi sau xe, Quách Vĩ đang dựa trên cửa sổ xe, trên mặt cậu ta viết đầy chấn động.
Cậu ta cảm thấy chuyện vừa xảy ra ở bên kia thật sự là quá khó tin.
Dĩ nhiên Sở Ngữ Vi lại ngoan ngoãn nghe Giang Chu răn dạy.
Hơn nữa, sau khi bị răn dạy xong lại còn trở nên rất vui vẻ?
Đây căn bản không phải là tính cách của Sở Ngữ Vi!
Hai người kia chỉ đi vệ sinh mà thôi, tại sao lại trở nên như vậy rồi?
Tại sao tính cách kiêu ngạo của hoa khôi, lại trở thành một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, còn thích chịu ngược đãi rồi?
“Quách Vĩ, nước của bạn nè.”
“Cảm. . .cảm ơn hoa khôi!”
Quách Vĩ nhận chai nước với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này, Sở Ngữ Vi và Giang Chu đều quay lại xe.
Bầu không khí giữa hai người, rõ ràng đã thay đổi.
Nhất là biểu hiện bây giờ của Sở Ngữ Vi, lại trở nên cực kỳ nhu thuận ngoan ngoãn giống như khi còn đang ở trong lớp học vậy.
Thật ra thì Sở Ngữ Vi nghĩ rất đơn giản.
Nếu như trước kia Giang Chu không thích mình.
Vậy chứng tỏ bản thân mình chắc chắn sẽ có vấn đề ở phương diện nào đó.
Vậy. . .vậy thì mình liền giả vờ hoàn toàn khác với trước kia, vậy chẳng phải xong rồi sao?
Trước kia mình kiêu ngạo, bây giờ mình sẽ ngoan ngoãn một chút nha.
Nói không chừng Giang Chu còn có thể hồi tâm chuyển ý thì sao.
Một tiếng sau, Giang Chu lái xe ra khỏi đường cao tốc.
Nơi này chính là Thương Kinh.
Là thành phố lớn số một của cả nước.
Mỗi một góc của Thượng Kinh đều hiện lên vẻ phồn hoa.
Trường đại học công nghệ Hoa Bắc nằm ở phía nam đường vành đai ba, khoảng cách với đường cao tốc không xa..
Cho nên Quách Vĩ liền xuống xe trước, chào tạm biệt hai người rồi mang hành lý rời đi.
Mà Giang Chu thì mang Sở Ngữ Vi đi về phía bắc đường vành đai ba.
“Thế này đi, mình đưa bạn đến cửa trường học, sau đó mình sẽ về trường mình.”
“Bạn không đưa mình lên ký túc xá sao?”
Giang Chu gõ gõ vô lăng: “Mình cũng không phải cha bạn, nên không có nghĩa vụ này.”
Sở Ngữ Vi trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên điềm đạm đáng yêu mà nhìn Giang Chu: “Ba ba, đưa mình lên ký túc xá có được hay không nha. . .”
“????????”
Giang Chu trợn tròn mắt, dưới sự kinh hãi, hắn suýt nữa còn đâm vào vỉa hè bên đường.
Con bà nó, thế giới này điên rồi sao?
Một vị hoa khôi cao ngạo, lạnh lùng và ngạo kiều.
Hơn nữa còn từng đá mình giống như đá một con liếm cẩu.
Hiện giờ Sở Ngữ Vi dĩ nhiên lại gọi mình là ba ba?
Chẳng lẽ mình đã công lược được Nữ Thần, dưới tình huống bản thân mình cũng không biết?
Khá lắm, chẳng trách liếm cẩu lại không có tiền đồ.
Thì ra là vì đám Nữ Thần thích chính là kiểu này.
“Có được hay không nha ba ba.”
“Bạn đã đồng ý chăm sóc mình, ba ba. . .”
“Sau này mình sẽ ngoan, có được hay không nha ba ba.”
Giang Chu không dám lên tiếng, nhưng trên thực tế thì hai chân hắn đã mềm nhũn rồi.