Chương 3: Lạt mềm buộc chặt?
Trong khi Giang Chu vẫn đang suy nghĩ, thì có một chiếc xe đạp phóng như bay đến cổng trường.
Người đạp xe chính là bạn tốt của Giang Chu, Quách Vĩ.
Quách Vĩ vừa xuống xe, liền chạy đến trước mặt Giang Chu.
“Lão Giang, ông không sao đấy chứ?”
Giang Chu ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Tôi có thể có chuyện gì?”
Quách Vĩ không tin chút nào: “Ngày hôm qua tôi còn thấy ông khóc đòi sống đòi chết, giờ lại bảo không có chuyện gì?”
“Thật sự khóc đòi sống đòi chết?”
“Quả thực là như một giây kế tiếp sẽ nhảy sông tự vẫn luôn, khi bà nội tôi mất tôi cũng không khóc như vậy luôn!”
Mặt già của Giang Chu đỏ lên, trong lòng thầm tự nhủ, mình khi còn trẻ thật là ngu xuẩn.
Làm liếm cẩu có gì tốt?
Thật sự không hiểu nổi mình đã nghĩ gì luôn.
Lẽ nào mị lực của Sở Ngữ Vi kia thật sự lớn như vậy sao?
Dù sao thì cũng là ký ức từ mười mấy năm trước.
Cho nên Giang Chu bây giờ cũng không nhớ dáng dấp của hoa khôi trường ra sao.
Bởi vậy, hắn cũng không thể nào nhớ được tâm trạng năm 18 tuổi của mình là như thế nào.
Giang Chu nói: “Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, vào lấy bằng tốt nghiệp đi!”
Quách Vĩ lại nhìn Giang Chu: “Nhìn dáng vẻ này của ông, đừng bảo là lát nữa nhìn thấy Sở Ngữ Vi lại không kiềm chế được đấy nhé?”
Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Không không, học sinh THPT thì tính là gì, cuộc sống đại học mới là tốt nhất!”
“Vẫn là anh Giang ông trâu, chém gió mà y như thật!”
“Chém gió? Chờ ông thể nghiệm thì sẽ biết!”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Bởi vì hôm nay là ngày lấy bằng tốt nghiệp.
Cho nên trường học rất đông người.
Lúc này, trong hành lang có tiếng người rất náo nhiệt.
Rất nhiều người đều đang bàn bạc chuyến đi chơi trong kỳ nghỉ hè này.
Có điều, mọi người vừa nhìn thấy Giang Chu xuất hiện thì lập tức dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn qua.
“Đây không phải là Giang Chu sao? Vân chưa chết à?”
“Sao lại chết?”
“Hôm qua tên này đã post bài trên QQ, nói là thất tình nên không muốn sống nữa!”
“Ah, đó là viết cho Sở nữ thần xem thôi, ai mà tin là thật chứ!”
“Lão Giang cũng là một nhân tài nha, nếu là tôi, thì hôm nay tôi cũng không có mặt mũi đến lấy bằng tốt nghiệp đâu!”
“Tôi đoán là, lát nữa Lão Giang nhìn thấy Sở Ngữ Vi, thì sẽ còn xông lên quấn quít dây dưa!”
“Trời ạ, vậy thì có trò hay để xem rồi!”
Giang Chu nghe thấy mọi người trong lớp nghị luận thì mặt vẫn không đổi sắc, tim không đập nhanh.
Lớp 12 đều phân chia lớp theo thành tích.
Cho nên mọi người chỉ học cùng nhau một thời gian ngắn, cũng không có cái gì gọi là tình cảm bạn bè cả.
Hơn nữa, ai mà không có tuổi trẻ khinh cuồng chứ?
Tỏ tình thất bại, viết bài post lên vòng bạn bè để chua xót bản thân.
Loại chuyện này, ai dám nói là mình chưa từng làm?
Giang Chu cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, vẫn nghênh ngang đi xuyên qua hành lang.
Nhưng mà hắn mới đi được một nửa thì bỗng nhiên lại dừng lại.
Bởi vì, nơi cửa sổ cách hắn gần nhất có một vị bạn học nhuộm tóc tím.
Người này là một tên côn đồ ở trong trường.
Dựa theo ký ức của Giang Chu, thì hắn biết tên này nhất định có thuốc lá.
Bạn học tóc tím nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Giang Chu nhìn mình thì bỗng nhiên cảnh giác.
“Giang Chu, ông nhìn tôi như thế làm gì?”
“Lão Cát, cho xin điếu thuốc!”
Lão Cát lập tức thở phào nhẹ nhõm, liền đưa một điếu thuốc qua: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng ông tỏ tình thất bại, trực tiếp bị uốn cong chứ!”
“Nói nhảm ít thôi, không phải chỉ là một cô gái thôi sao!”
Bạn học Cát liền giễu cợt một tiếng: “Đừng chém, hôm qua ông khóc lóc như mưa, giờ lại giả vờ cái gì!”
Mặt mo của Giang Chu tối sầm, nhìn về phía Quách Vĩ, hỏi: “Rốt cuộc có bao nhiêu người chứng kiến cảnh tôi khóc ngày hôm qua?”
“Cũng không nhiều!”
“Ồ, vậy thì tốt!”
Quách Vĩ gật đầu: “Chỉ có người của lớp chúng ta và mấy lớp bên cạnh thôi!”
“. . .”
Giang Chu châm điếu thuốc lên rít một hơi: “Con bà nó, mất mặt như vậy?”
Lời này vừa dứt, một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Gương mặt nàng lạnh như băng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Chu.
Ủa?
Giang Chu nhìn vào nàng, ký ức xa xưa vẫn chưa kịp hồi phục.
“Giang Chu, bạn có ý gì?”
“Bạn cảm thấy tỏ tình với mình là một chuyện rất mất mặt sao? Vậy tại sao bạn còn muốn tỏ tình?”
“Ban đầu chúng ta vẫn còn có cơ hội làm bạn, nhưng không ngờ bạn lại nói xấu sau lưng mình như vậy!”
“Mình đã làm gì khiến bạn mất mặt? Chẳng lẽ bạn nói như vậy, chỉ là vì muốn tìm về lòng tự tôn sao?”
“Ấu trĩ, ngây thơ, nực cười!”
“Một người đàn ông, mà lại dám làm không dám chịu!”
Cô bé này càng nói càng kích động, ngực cũng bắt đầu chập trùng kịch liệt.
Giang Chu bị nói cho mờ mịt, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Cô gái trước mặt này có da dẻ trắng nõn nà.
Phối hợp với một đôi mắt trong veo động lòng người, mũi ngọc vểnh cao tinh xảo.
Có điều, Giang Chu cảm thấy gương mặt này rất xa lạ.