Chương 51: Chỉ cần mặc nó và lắc lư!
Giang Chu lập tức thấy bối rối: “Phùng Tư Nhược, mình còn mấy bài hát nữa, bạn có muốn nghe không?”
Nhưng Phùng Tư Nhược đã sớm chạy mất dạng giống như một làn khói.
Đừng nói là nghe nhạc, đến cả tiếng trống nàng cũng không nghe thấy.
Xuất sư không chọn ngày rồi.
Xem ra con đường cua vợ của mình vẫn dài đằng đẵng.
Có điều, Giang Chu xác định phương pháp của mình là đúng.
Phùng Tư Nhược là một người cực kỳ hướng nội.
Muốn cua nàng, vậy phải dùng phương thức cực kỳ hướng ngoại như vậy.
……
Một giờ chiều.
Giang Chu cầm giấy xin nghỉ đưa cho huấn luyện viên.
Bởi vì hắn tham gia biểu diễn tiệc đón sinh viên mới, cho nên sau này hắn cũng không cần tham gia huấn luyện quân sự nữa.
Nhưng mà Phùng Tư Nhược cũng không ở đó, cho nên hắn cũng lười đi qua đó luyện tập.
Bởi vậy, Giang Chu chỉ có thể tập trung vào việc khởi nghiệp của mình.
Hiện giờ, ông chủ của cửa tiệm trà sữa A Thủy đã dọn đi.
Còn mang theo thiết bị, bảng hiệu, và cô em vợ nữa.
Căn phòng hơn 100 mét vuông trở nên trống rỗng.
Có điều, những thiết bị lắp đặt vốn có của cửa hàng trà sữa thì vẫn còn.
Giang Chu cũng không có ý định thay đổi hay lắp thêm cái gì.
Bởi vì hoàn cảnh tiệm trà sữa có thể khiến cho người ta thấy thoải mái.
Chỉ cần thêm mấy cái bàn và ghế, máy tính, thì nơi này cũng có thể coi là một văn phòng.
Vì thế, Giang Chu liền lái xe đến siêu thị máy tính ở gần đó để mua máy tính.
Lại tìm Hàn Nhu để lấy mấy bộ bàn ghế rồi dọn qua.
“Mình cũng có công ty riêng rồi, thoải mái!”
“Nhưng vẫn chưa có nhân viên, tư lệnh mà không có quân thì rất không thoải mái!”
Giang Chu suy nghĩ một lát, lại nhìn đám sinh viên đang hoạt động trong vườn trường.
Hắn liền đăng một quảng cáo tuyển người.
Tìm kiếm những bạn học có năng khiếu viết lách và yêu thích ẩm thực.
Viết ba bài viết một ngày, chi sẽ những đồ ăn ở gần đây.
Yêu cầu là bài viết nhất định phải hấp dẫn, nhập tâm, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Mỗi một bài viết được thông qua sẽ được nhận 50 đồng.
Mặt khác, bên trong bài viết có hình ảnh đồ ăn do chính mình chụp, thì sẽ được thêm 10 đồng.
Ngoài ra, nếu người viết là nữ, lại chụp ảnh tự sướng trong bài viết thì sẽ được cung cấp thêm 20 đồng.
Nhân số không giới hạn, tất cả học sinh trong trường đều có thể viết bài đóng góp.
Giang Chu đã nghĩ rồi.
Website của mình bây giờ chưa có bất cứ người hâm mộ nào.
Nếu như mang loại website này đi tìm thương gia bàn chuyện hợp tác, thì người ta còn không thèm nhìn mình chứ đừng nói đến hợp tác.
Cho nên, hắn phải làm cho website này có lượng truy cập và fan nhất định, nội dung trên website cũng sẽ hot lên.
Khi đó, hắn mới có thể bàn chuyện hợp tác với những cửa hàng kia.
Bằng cách này, vừa chia sẻ món ngon, lại vừa thu hút thương gia.
Chờ đám thương gia gia nhập đến một số lượng nhất định, thì hắn liền có thể mở nghiệp vụ đặt đồ ăn online rồi.
Đến khi đó, hắn lại tìm cơ hội đem website của mình kết nối với website của trường.
Nếu như tất cả đều thuận lợi.
Thì có thể ra tay phát triển app rồi.
Giang Chu đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên cửa thủy tinh ở đối diện hắn bị đẩy ra.
Một cô gái cẩn thận từng li từng tý đi vào, với vẻ mặt mờ mịt.
“Xin hỏi, nơi này còn bán trà sữa không?”
Giang Chu lấy lại tinh thần, ngước mắt quan sát một chút.
Cô bé này cao tầm 1m6, tướng mạo rất nhỏ nhắn, dễ thương.
Trên người còn mặc một chiếc váy đen, còn có một đôi mắt to.
Trường đại học còn có loli chất lượng cao như vậy sao?
Mọi người đều biết, Sở Ngữ Vi là một đơn vị đo lường.
Giang Chu liếc mắt một cái.
Cô bé này có dinh dưỡng phải gấp ba lần Sở Ngữ Vi.
Mặt học sinh cái gì ý nữa ý nhỉ?
Không nhớ nổi!
Có điều, cô ấy đến đây để mua trà sữa?
“Xin lỗi bạn học, không bán trà sữa, ông chủ tiệm trà sữa đã mang theo cô em vợ chạy rồi.”
Cô gái nhìn Giang Chu một cái: “Ồ, vậy giờ tiệm này bán cái gì?”
“Bây giờ nó là viện nghiên cứu và phân tích giải quyết vấn đề ấm no cho sinh viên.”
Cô gái suy nghĩ một chút: “Là làm cái gì? Mình có thể làm thêm ở đây không?”
Giang Chu nghe thấy thế thì rất hứng thú: “Tôi sẽ mua cho bạn một cái đầm lolita, bạn chỉ cần mặc nó và lắc lư ở trước mặt tôi, mỗi tháng lương 1000 đồng, thế nào?”
“Hả?!”
“Ah, không có gì, chỉ đùa thôi!”
Cô gái hơi do dự một chút, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác: “Thật ra mình cũng có váy đầm lolita, bạn nói có giữ lời không?”
Giang Chu lại càng hứng thú hơn: “Bạn tên gì, học ngành nào?”
“Tô Nam, học ngôn ngữ và văn học.”
“A, tốt lắm, biết viết bài đánh giá đồ ăn không?”
Tô Nam ngốc ngốc gật đầu: “Trước kia từng viết qua.”
Giang Chu suy nghĩ một lát: “Như vậy đi, ngày mai bạn đến đi làm.”
“Phải mặc váy đầm lolita không?”
“Đương nhiên là phải có rồi!”