Chương 52: Nhân viên tốt có thể làm mọi thứ!
Thời gian một tuần tiếp theo.
Website cũng chính thức ra mắt.
Hòm thư của Giang Chu cũng nhận được rất nhiều bài viết đóng góp của học sinh.
Chất lượng của những bài viết này không đồng đều, nhưng đại đa số thì vẫn xem được.
Xét cho cùng thì đại học Thượng Kinh cũng là một đại học có tiếng.
Những người thậm chí còn không thể viết một bài luận nhỏ thì không thể vào nổi.
Nhưng cũng có một số cô gái cơ hội.
Bọn họ đăng một đống ảnh chụp tự sướng của mình, nhưng chữ thì lại không viết được mấy.
Bản thảo như vậy mà cũng muốn lừa gạt tiền nhuận bút?
Giang Chu nghiêm túc phê bình những người gửi bản thảo như vậy.
Sau đó, lại sao chép những bản thảo không hợp cách này, rồi bỏ vào điện thoại di động.
Ngoài ra, những bản thảo có thể dùng thì hắn đưa hết cho Tô Nam.
Để cho nàng hỗ trợ trau chuốt và đánh bóng một chút, sau đó lại up lên website.
“Ông chủ, tôi cảm thấy anh nhất định là một người tốt.”
Giang Chu đung đưa cây vợt đập ruồi: “Cô bé đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã bị mù rồi.”
Tô Nam mặc váy đầm lolita gõ bàn phím: “Bằng không thì sao anh lại tự bỏ tiền, để chia sẻ các món ngon cho mọi người chứ?”
“Cô thật sự cho rằng tôi làm chuyện này miễn phí à?”
“Đúng thế!”
“Người ở dưới gầm trời này đều là không có lợi thì không làm, cô nhìn tôi lớn lên giống người tốt lắm à?”
“Nhưng mà chúng ta làm website miễn phí, đâu có lợi ích gì?”
“Qua một thời gian nữa thì cô sẽ hiểu thôi!”
Tô Nam nhún vai, nàng cũng không hiểu Giang Chu nghĩ như thế nàng.
Nàng gõ dòng cuối cùng của địa chỉ xong thì rời khỏi chỗ ngồi.
Sau đó, lại đeo tai mèo và đứng ở trước mặt Giang Chu.
Hai mắt Giang Chu sáng lên: “Đến giờ nhảy múa rồi à?”
Tô Nam gật đầu: “Hôm qua tôi vừa học xong một bài múa mới, đám bạn cùng phòng đều nói là rất không tệ!”
“Thật sao? Tên gọi là gì?”
“Nó được gọi là Cưng nựng dễ thương!”
Cưng nựng dễ thương, nghe tên thôi cũng đã thấy tuyệt vời rồi!
Giang Chu lập tức ngồi trở lại ghế sa lon: “Nào, xin mời bắt đầu biểu diễn.”
Tô Nam bắt chéo tay từ mu bàn tay.
Sau đó, lại nở một nụ cười ngọt ngào, rồi lập tức nhảy múa trong văn phòng.
Căn phòng vốn dĩ rất yên tĩnh, nay đã tràn ngập sự ngọt ngào và thanh xuân.
Không thể không nói, Tô Nam đúng thật là một nhân viên tốt.
Nàng viết lách rất tốt, năng lực miêu tả rất mạnh.
Những bản thảo được nàng trau chuốt và chỉnh sửa lại đều có số lượng truy cập nhiều nhất.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là, nàng biết nhảy múa những bài của dân trạch(*), đúng thật là một niềm vui bất ngờ.
(*) dân trạch, tương tự trạch nam trạch nữ, chỉ những người không thích ra ngoài, không thích giao tiếp, mà chỉ thích sống trong không gian riêng của họ.
Mấy hôm nay, Giang Chu đã xem vài lần rồi.
Nàng tuyệt đối không thua kém những cô gái streamer nhảy nhót chuyên nghiệp ở trên internet!
Có điều, Giang Chu vẫn cảm thấy điệu nhảy hôm nay thiếu thiếu cái gì đó.
“Trình độ dưới thắt lưng không đủ tốt, bả vai không chạm được vào đầu gối sao? Tô Nam, thái độ làm việc của cô không nghiêm túc gì cả!”
Tô Nam dừng động tác lại, thay vẻ mặt lạnh nhạt: “Ông chủ, đó là phải thêm tiền.”
“Thêm bao nhiêu?”
“500!”
Giang Chu tính toán tài sản của mình một chút.
500 cũng không phải là nhiều.
Thế nhưng, tiền là thứ phải dùng trên lưỡi đao mới được.
Phải biết là, 500 đồng đã có thể đóng phí hội viên bốn năm trên mấy trang web kia rồi.
Trên trang web của người ta có loại múa nào mà không có chứ?
“Thôi bỏ đi, chuyện thêm tiền để sau hãy nói đi!”
Tô Nam lập tức uể oải không thôi: “Không nhảy nữa, tôi tiếp tục soát bản thỏa đây.”
Giang Chu vỗ vỗ bả vai của nàng: “Làm rất tốt, sau này cô chính là nhân viên lão làng của công ty chúng ta, khi đó sẽ có vô số cái 500.”
“Rất xin lỗi ông chủ, tôi không chấp nhận bánh vẽ, hay là tôi gập eo cho anh xem, anh liền đưa tôi 500 nhé?”
“Ha ha, cô nhìn nhầm người rồi, tôi không phải là người bị mê hoặc bởi sắc đẹp!”
Tô Nam tức giận liếc nhìn Giang Chu một cái: “Đúng rồi, khi nào anh trả tôi tiền lương phát tờ rơi?”
Giang Chu cầm ly nước lên uống: “5000 tờ, cô phát nhanh như vậy à?”
“Ừm, tôi tìm một người bạn ở bộ phận quản lý ký túc xá, và nhờ họ đưa đến từng phòng một!”
“Vậy lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô, cô lại giúp tôi chuyển tiền cho họ đi!”
Tô Nam trừng mắt nhìn Giang Chu: “Ông chủ, anh chỉ tuyển một người nhân viên là tôi, lại phát tờ rơi, lại sửa bản thảo, còn phải nhảy múa cho anh xem, giờ lại còn phải đi phát tiền lương thay anh, anh muốn tôi mệt chết à?”
Giang Chu cũng hơi ngượng ngùng: “Hết cách rồi, ai bảo cô dễ lợi dụng như vậy chứ!”
“Phi, anh mới dễ lợi dụng, cả nhà anh đều dễ lợi dụng!”
“Được rồi được rồi, chờ nghỉ lễ, tôi sẽ bỏ tiền, dẫn cô đi team building!”
Tô Nam lập tức che lồng ngực của mình: “Công ty chúng ta chỉ có hai người, anh xác định là team building chứ không phải quy tắc ngầm?”
Giang Chu su nữa thì bị sặc: “Cô thông mình hơi quá rồi đấy!”
“Hết cách rồi, cũng làm việc với loại ông chủ như anh, không thông minh một chút thì sẽ rơi vào bẫy của anh.”
“Được rồi, mau làm việc đi thôi, bằng không thì trừ lương của cô!”