Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 59: Đàn ông 35 không ăn chiêu này!

Chương 59: Đàn ông 35 không ăn chiêu này!


Giang Chu liền mở danh bạ, gọi điện thoại cho Quách Vĩ.
“Alo, Lão Giang, sao lúc này mới gọi cho tôi thế?”
“Tán gái thôi, vừa trở về ký túc xá xong, ông bảo Trịnh Vũ bị làm sao cơ?”
“Mấy hôm trước bị ngã xuống hồ nhân tạo, rồi lại bơi một vòng, còn vừa bơi vừa gào khóc nữa!”
Giang Chu có chút khó hiểu: “Đã hơn một tuần rồi, sao giờ ông mới chia sẻ tin vui này với tôi?”
Quách Vĩ lập tức trả lời: “Tôi cũng mới nghe nói thôi, ông có biết nguyên nhân gì không, tôi hỏi tên đó thì tên đó cũng không nói.”
“BIết chứ, tên đó biết chuyện tôi thay băng vệ sinh cho Sở Ngữ Vi!”
“Cái đệch, thật hay giả vậy?”
Giang Chu duỗi eo một cái: “Dù sao cũng không kém bao nhiêu, ông cứ coi là thật đi.”
Quách Vĩ chép miệng một cái: “Ai có thể ngờ được, thì ra ông không bị từ chối, mà là hoa khôi theo đuổi ngược ông mới đúng!”
“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa, cuộc sống đại học của ông thế nào rồi?”
“Cũng tạm được, chỉ là không biết tán gái thế nào đây, cho nên mới muốn học hỏi anh Giang ông vài chiêu đây!”
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Ly dị, độc thân mang theo một đứa con, có được không?”
Quách Vĩ lập tức sững sờ một chút: “Không cần phải vậy chứ? Điều kiện của tôi mà chỉ tìm được người như vậy sao?”
“Vậy thì không còn rồi, mà ông vẫn chưa tìm được mục tiêu à?”
“Nhắc đến mục tiêu, thì đúng là có một cái!”
Giang Chu ừ một tiếng: “Là bạn học trong lớp à?”
Quách Vĩ hơi xấu hổ nói: “Là một đàn chị học năm ba, là người địa phương Thượng Kinh!”
“Muốn chơi đàn chị cơ à, A Vĩ, ông có tiền đồ đấy!”
“Hắc hắc, cũng bình thường!”
Giang Chu châm điếu thuốc: “Khi nào rảnh rỗi thì dẫn đi gặp mặt xem?”
Quách Vĩ liền nói: “Không được, bây giờ tôi còn chưa biết tên người ta nữa kìa!”
“Tên còn không biết, mà cmn cũng gọi là mục tiêu?”
“Vạn sự khởi đầu nan mà!”
Giang Chu phun một làn khói: “Người bản địa Thượng Kinh không dễ cưa cẩm đâu, ông nên suy nghĩ thêm một chút đi.”
“Tôi biết chứ, chờ tôi thành công thì nhất định sẽ dẫn đi cho ông xem mặt.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Chu liền đi thay dép.
Hắn chuẩn bị đi tắm rửa một chút, sau đó thì quay lại chém gió với đám bạn cùng phòng.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại phát hiện, tin nhắn của Sở Ngữ Vi đã đầy màn hình.
“Giang Chu, bạn thật sự đang yêu đương á?”
Giang Chu cấp tốc đánh chữ: “Vẫn chưa, vẫn đang theo đuổi.”
Sở Ngữ Vi không biết nên trả lời thế nào, nàng không biết làm gì hơn là gửi một cái icon đau khổ.
“Bạn học cũ thân mến, không cần đau lòng, xin hãy chúc phúc cho mình đi.”
“Không, mình sẽ không chúc phúc cho bạn.”
Giang Chu lại châm điếu thuốc: “Bạn thật là khó hiểu, mình tỏ tình thì bạn từ chối, mình muốn yêu đương với người khác thì bạn lại không chúc phúc?”
Sở Ngữ Vi yên lặng hồi lâu: “Rõ ràng là mình không từ chối bạn. . .”
“Vớ vấn, chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ à?”
“Bạn có nhớ là mình đã nói thế nào không?”
“Ừm, hả?”
“Mình đã nói là, mình sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học, bạn không thể chờ mình một chút sao?”
Giang Chu đọc được những lời này thì lập tức nổi da gà.
Nữ Thần đều sẽ nói như vậy với đám liếm cẩu, đúng không?
Họ vừa không muốn đồng ý, nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác được liếm.
Cho nên, họ không bao giờ nói một lời chết luôn cả.
Khiến cho đám liếm cẩu cảm thấy, mình vẫn còn hy vọng!
Nhưng mà rất xin lỗi.
Đàn ông 35 tuổi không ăn chiêu này đâu.
Đại học Thanh Bắc, ký túc xá nữ.
Sở Ngữ Vi đặt điện thoại di động xuống, tâm trạng từ từ hạ thấp.
Nữ Thần, cũng không phải không buồn không lo.
Nữ Thần, cũng sẽ có phiền não của mình.
Nàng không muốn Giang Chu yêu đương.
Nhưng lại chưa nghĩ ra, có nên theo đuổi ngược lại Giang Chu hay không.
Hóa ra. . . cảm giác thầm mến là như vậy.
Sở Ngữ Vi đã cảm nhận được một loại cảm giác gọi là lo được lo mất.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng biết, thích một người, thì ngày nào cũng sẽ nhớ về người đó.
Trước kia, có một số chuyện mà nàng nghĩ mãi không hiểu.
Tại sao đám liếm cẩu kia lại rảnh rỗi như vậy?
Tại sao ngày nào bọn họ cũng có thời gian để nhắn tin cho mình?
Tại sao ngày nào bọn họ cũng hỏi những câu nhàm chán như ăn cơm chưa, ngày ba bữa đầu hỏi một lần?
Thì ra, không phải quá rảnh rỗi, mà là vì quá quan tâm.
Quan tâm đến mức trong đầu chỉ còn lại người kia.
Cho nên, không còn hứng thú gì với những chuyện khác.
“Không phải vì cô đơn nên mới nhớ anh, mà là vì nhớ anh nên mới cô đơn.”
Sở Ngữ Vi cầm điện thoại di động lên, do dự một lát rồi mới đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Đây lời một bài hát.
Là đĩa đơn của một nhóm nhạc có tên là T.R.Y, vừa mới phát hành vào tháng giêng năm nay.
Nó miêu tả trạng thái tâm lý của một cô gái đang đấu tranh với những thành công và mất mát trong tình yêu.
Ngay sau khi bài hát này được phát hành, nó đã trở thành một bản HIT ở trên internet.
Cũng khiến cho vô số liếm cẩu bất kể nam nữ đều lã chã rơi lệ.
Mà Sở Ngữ Vi đang mượn bài hát này, để biểu đạt nỗi lòng của mình.
“Đàn em khóa dưới, em không tìm được người đi cùng à, anh dẫn em đi xem phim nhé?”
“Hoa khôi, sao em biết anh đang nhớ em vậy?”
“Cuộc sống đại học rất cô đơn à? Hay là mình đi qua chơi với bạn nhé?”
“Bạn đang nói đến mình sao? Có lẽ mình không nên từ bỏ tình yêu của mình?”
“Ngữ Vi, bây giờ anh đang ở dưới ký túc xá của em này, em có xuống không?”
“Chỉ cần bạn muốn, thì mình sẽ chạy ra ga tàu ngay bây giờ, chiều mai sẽ đến Thượng Kinh!”
. . .
Sở Ngữ Vi nhìn thấy những bình luận này thì không khỏi thở dài.
Thứ nàng muốn, căn bản không phải bình luận của những người này.
Dù bình luận có nhiệt tình đến đâu, có tích cực đến đâu thì sao chứ?
Nàng chỉ hy vọng người kia xuất hiện mà thôi.
Dù chỉ là một cái like thôi cũng được.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên lại xuất hiện ở khu bình luận.
“Đúng léo nha léo nhéo nữa, ngủ đi, ngày mai sẽ mang bản thỏa thuận qua cho bạn.”
Sở Ngữ Vi mở to hai mắt, lập tức trả lời: “Được, mình ngủ ngay đây!”
Sau khi gõ hàng chữ này xong, khóe miệng của nàng rốt cuộc cũng cong lên.
Ngày mai, Giang Chu sẽ đến tìm mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất