Chương 61: Nghe giọng của anh và chìm vào giấc ngủ!
“Bốn con 6!”
“Bốn con 10, ha ha!”
Giang Chu mở to mắt nhìn: “Hạo Động, tôi vừa đánh ba con 10 rồi, ông lấy đâu ra bốn con 10 vậy?”
Trương Nghiễm Phát lập tức bới bài ở trên bàn: “Cái đệch, ông giỏi đấy, còn dám trộm bài ở trên bàn cơ à?”
“Các anh em, tịch thu gia sản rồi chơi chết tên khốn này đi!”
Từ Hạo Đông liều mạng ôm bàn tay phải của mình: “Đánh đâu cũng được, nhưng hãy buông tha cho bạn gái tôi, cô ấy là vô tội!”
“Được, vậy thì đánh bạn gái của tên này đi!”
“Cái đệch, các ông có phải là người không, đừng làm cô ấy bị thương mà!”
Sau đó, hai người Trương Nghiễm Phát và Cao Văn Khải đều xông lên.
Toàn bộ căn phòng đều là một mảnh gào khóc bi thương.
Tiếng động này làm cho mấy phòng bên cạnh đều phải ngó đầu ra.
Giết heo à?
Sao lại còn kêu đừng đánh bạn gái tôi nữa?
Đám sinh viên mới năm này cũng quá trâu bò rồi, còn dám đem bạn gái về phòng ký túc xá nữa.
Lúc này, Giang Chu đang ngồi ở một bên, lại cầm điện thoại di động lên xem.
Hôm nay, khi hắn đi dạo phố với Phùng Tư Nhược thì đã add QQ của nàng.
Có điều, hắn không vội vàng nhắn tin cho nàng.
Dù sao, mình cũng không phải người có thói quen làm liếm chó àm.
Nhưng mà lúc này đã hơn 10 giờ rồi.
Theo đạo lý mà nói, thì Phùng Tư Nhược đã tắm rửa rồi lên giường rồi.
Ừm, lúc này gửi tin nhắn cũng không khác gì lắm.
“Vợ ơi, đang làm gì đấy?”
Đối diện không trả lời.
“Ngày mai dẫn bạn đi coi phim nha, hiệp sĩ Đào Hoa đại chiến quái vật Hoa Cúc!”
Đối phương vẫn không trả lời.
“Ngày nghỉ lễ bạn có rảnh không? Mình dẫn bạn về nhà ra mắt bố mẹ, bọn họ vẫn luôn muốn gặp bạn đấy!”
Đối phương vẫn không trả lời như cũ.
Giang Chu quay sang đánh bạn gái Từ Hạo Đông mấy phát, rồi lại nhặt điện thoại di động lên.
“Bạn học Phùng, nếu như bạn không trả lời, thì mình sẽ tung tin đồn về Đinh Duyệt!”
Phùng Tư Nhược: “Ngủ rồi!”
Giang Chu: “Ngủ mà vẫn có thể gõ chữ? Lợi hại thật!”
“Là mộng du!”
“Vậy mời bạn mộng du đến bên mình ngay đi, mình cho bạn ăn kẹo!”
Phùng Tư Nhược do dự rất lâu, rồi lại gửi một icon tức giận.
Giang Chu nhướn mày lên: “Tối ngủ nhớ đắp chăn kín vào, đừng để mông bị lạnh nha!”
“Lưu manh, mình ngủ đây!”
“Nhớ kỹ là phải mơ đến mình nha.”
“Không thèm!”
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nữ của đại học Thượng Kinh.
Phùng Tư Nhược lắp tai nghe vào điện thoại di động, lại nằm xuống, kéo chăn kín mít.
Trong tai nghe của nàng truyền ra một giọng hát ấm áp.
Hát về thế giới to lớn, hát về ước mơ tuổi thơ.
Hát như đang hát về nàng, hát như mùa hè trong tầm tay.
Phùng Tư Nhược cũng không biết vì sao.
Khi nàng nghe thấy bài hát này thì nàng lại cảm thấy rất an tâm.
Giống như có một người đang nói với nàng.
Nói cho nàng biết không cần phải sợ, nói cho nàng biết thế giới rất rộng lớn.
Đối với những người bệnh bị chứng sợ đám đông và xã hội như nàng mà nói, thì rời ra đến trường là một chuyện rất kinh khủng.
Kể cả ở trong ký túc xá, mà ngày nào nàng cũng ngủ không ngon.
Nhưng mà sau khi nghe bài hát này, thì nàng lại cảm thấy, đêm nay nhất định mình sẽ có một giấc mơ đẹp.
“Tư Nhược, bạn đang nghe gì thế?”
Phùng Tư Nhược khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Đinh Duyệt đã chạy đến bên giường của mình.
Vì vậy, nàng tháo một bên tai nghe xuống, lại đeo lên cho Đinh Duyệt.
Đinh Duyệt nghe được một đoạn thì cũng say mê vào trong đó.
“Hay quá, đây là bài hát của ai thế, giọng hát này cũng rất quen nha!”
Phùng Tư Nhược mở to đôi mắt sáng ngời, nàng chỉ cười chứ không nói gì.
Đinh Duyệt nhíu mày: “Là Lê Minh à? Nhưng lại có chút không giống lắm!”
“Không phải!”
“Sao mình nghe thấy quen tai như vậy nhỉ?”
Đương nhiên là quen tai rồi.
Bởi vì đây là giọng nói của tên lưu manh kia mà.
Phùng Tư Nhược chỉ suy nghĩ, chứ không nói những lời trong lòng của mình ra.
Sau đó, nàng lại cười ngọt ngào, rồi từ từ nhắm hai mắt của mình lại.
Không lâu sau, ánh trăng cũng mờ dần.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Đảo mắt liền đến giờ làm việc của mặt trời rồi.
Sau khi rời giường, Giang Chu liền đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó liền cầm bản thỏa thận an toàn thực phẩm đi ra khỏi trường học.
Tối hôm qua, hắn đã đồng ý với Sở Ngữ Vi ở trên QQ.
Nói hôm nay mình sẽ chạy qua bên đối diện tìm nàng.
Không làm chuyện mình đã đáp ứng thì không phải phong cách của hắn.
Giang Chu đi đến đại học Thanh Bắc.
Thì Sở Ngữ Vi cũng đã chờ hắn ở dưới ký túc xá rồi.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ có cổ rộng, bên dưới là một chiếc quần sooc bị che đậy dưới vạt áo dài.
Chỉ để lộ ra hai cặp chân thon dài mà trắng nõn nà như mỡ đông.
“Hôm nay trường bạn không huấn luyện quân sự à?”
Sở Ngữ Vi nhảy chân sáo đi qua: “Mình biết bạn muốn đến, cho nên đã xin nghỉ rồi!”
Giang Chu hơi buồn bực: “Đại học Thanh Bắc xin nghỉ huấn luyện quân sự dễ như thế à?”
“Không biết nữa, hội trưởng hội sinh viên đã xin nghỉ giúp mình, anh ấy còn muốn mời mình ăn cơm nữa.”
“Vậy bạn trả lời thế nào?”
“Mình nói để lần sau, khi nào rảnh thì sẽ đi, thế là anh ấy rất vui vẻ mà đi xin nghỉ cho mình.”
Giang Chu hài lòng vỗ vỗ đầu Sở Ngữ Vi.