Chương 62: Nghiêm Vi Dân!
Lúc này, Sở Ngữ Vi lại ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, chỉ thiếu nước kêu meo meo nữa mà thôi.
Quả nhiên, Nữ Thần đi đến đâu cũng không thiếu cơm ăn.
Hắn còn tưởng rằng, đám sinh viên trong đại học Thanh Bắc sẽ cao hơn đám học sinh trung học một bậc.
Không ngờ là, bất tri bất giác vẫn sẽ rơi vào bẫy rập vì tội liếm cẩu.
Lần sau, chờ rảnh rỗi?
Mấy từ này thật cmn là vô tình nhất.
Ai biết lần sau là bao giờ?
Ai biết khi nào mới rảnh rỗi?
“Mình đi trước đây, bên trường vẫn còn có chuyện bận!”
Sở Ngữ Vi hơi do dự một chút: “Giang Chu, bạn thật sự muốn yêu đương rồi à?”
Giang Chu nhướn mày, nói: “Mình cũng không thể cô đơn bốn năm đại học chứ? Mình có đồng ý thì thằng em của mình cũng không đồng ý.”
“Bạn có em trai từ khi nào vậy, mình có thấy dì nói gì đâu?”
“Đừng hỏi chuyện của người lớn, mình đi trước đây!”
Giang Chu đi được vài bước, thì bỗng nhiên quay trở lại, lấy một túi nhựa ở trong ba lô ra.
Sở Ngữ Vi nhìn Giang Chu: “Đây là cái gì? Tặng mình à?”
“Vừa đi qua phố ẩm thực mua bữa sáng, nhưng bỗng nhiên lại không muốn ăn nữa, cho nên đưa bạn ăn cho đỡ phí!”
Sở Ngữ Vi nhìn bóng lưng Giang Chu rời đi, viền mắt đã có một giọt nước mắt đảo quanh.
Nàng cảm thấy, bữa sáng này là Giang Chu chuyên môn mua cho nàng.
Mặc dù nàng không có chứng cứ, nhưng nàng cho rằng, nhất định là như vậy.
Cha mẹ, con đã đồng ý với cha mẹ là sẽ không yêu đương ở đại học, nhưng con gái hai người thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Giang Chu. . . Giang Chu. . . thật sự quá giỏi tán tỉnh rồi!
Cùng lúc đó, Giang Chu lái xe về đến đại học Thượng Kinh.
Thời gian gần đây, hắn đã tìm Hàn Nhu, nhờ in mấy nghìn tờ quảng cáo, lại phát khắp nơi.
Nhưng cách quảng cáo này hình như không có quá nhiều tác dụng.
Mà dường như MonNgon . com cũng đã bão hòa.
Nhưng Giang Chu cũng không thỏa mãn.
Vì sao?
Có thể nhận được những tờ quảng cáo này, đều là người thích đi dạo khắp nơi.
Nhưng hầu như một nửa sinh viên đại học đều là otaku, trạch nam trạch nữ.
Mà giao đồ ăn lại rất thuận tiện và nhanh gọn.
Đám người đi dạo khắp nơi kia chưa chắc đã gọi giao đồ ăn.
Nhưng otaku và trạch nam trạch nữ thì khác, đám người này chính là những đối tượng cần chú ý trọng điểm.
Phải làm gì để đem những tờ quảng cáo này đến tận tay bọn họ đây?
Cơn buồn ngủ buổi sáng sớm đã trôi qua rất nhanh.
Mắt thấy thời gian đã sắp đến giờ cơm.
Mấy giáo viên ở phòng giáo vụ đều ngầm hiểu, tất cả đều lấy điện thoại di động của mình ra.
Hiện giờ bọn họ cũng quen rồi, cứ đến giờ ăn là bọn họ sẽ vào trang web đó, để xem hôm nay có món ngon nào mới phổ biến hay không, hoặc là xem trong phố ẩm thực có món nào có hương vị bất ngờ nhưng lại ít được lưu ý hay không.
“Hôm nay chúng ta ăn thịt dê nhé? Tôi thấy đám Người Ăn Ngon trên này nói, quán ở gần đây có mùi vị rất chuẩn đấy!”
“Tôi từng đi qua cửa tiệm này rồi, chỉ mới nhìn đề cử và ảnh chụp thôi đã chảy nước miếng rồi.”
“Vậy chúng ta cùng đi thôi, để tôi gọi điện thoại đặt bàn trước, đỡ phải ra đấy xếp hàng.”
Mấy nữ giáo viên đang thì thầm to nhỏ.
Dường như họ đã thèm nhỏ dãi với những món ăn được đề cử ở trên trang web rồi.
Cùng lúc đó, chủ nhiệm phòng giáo vụ bỗng nhiên nhìn qua.
Người Ăn Ngon cái gì cơ?
Cái tên kỳ quái vậy!
Lại từ mới hot gần đây à?
Thời gian gần đây, hình như mình thường xuyên nghe thấy cái tên này ở trong trường học.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ họ Nghiêm, tên là Nghiêm Vi Dân.
Tuổi tác khoảng tầm 50 tuổi.
Ông cũng không quan tâm đến những thứ hot trend này lắm.
Thế nhưng lòng tò mò của ông lại lớn đến lạ kỳ.
“Cô Tiểu Hoàng, các cô đang nói đến cái gì vậy?”
Cô giáo Hoàng kia liền giơ điện thoại di động lên nói: “Chủ nhiệm Nghiêm, ngài không biết trang web này sao?”
“Một Website thì có gì đáng ngạc nhiên?”
“Trang web này tập hợp tất cả những món ngon ở gần đây, nên trước bữa trưa hàng ngày, tôi đều sẽ vào xem một chút.”
Nghiêm Vi Dân hơi sững sờ: “Là gần trường học chúng ta à?”
Cô Hoàng gật đầu: “Đúng vậy, trang web này chính là do học sinh trong trường chúng ta làm.”
“Là miễn phí à?”
“Ừm, miễn phí, ngoại trừ đề cử thức ăn ngon ra thì không có gì khác.”
Chủ nhiệm Nghiêm đeo kính lão lên, vẫy tay nói: “Đâu, cho tôi xem một chút nào.”
“Ồ, đây!”
Cô Hoàng cũng không biết vì sao chủ nhiệm Nghiêm lại cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Có điều, chủ nhiệm đã lên tiếng, thì các giáo viên như cô đương nhiên phải nghe theo rồi.
Cho nên, cô liền cầm điện thoại di động qua, cho chủ nhiệm xem một chút.
“Website này làm rất tốt, nội dung cũng rất phong phú.”
“Đúng vậy, hầu như học sinh trong trường đều dùng nó.”
Chủ nhiệm Nghiêm lấy điện thoại di động của mình ra: “Nào, cô gửi địa chỉ website cho tôi, tôi nghiên cứu một chút.”
Cô Hoàng lập tức nghe theo, liền gửi địa chỉ trang web qua cho chủ nhiệm.