Chương 67: Thật ra anh có một giấc mơ!
Năm giờ chiều, cơn gió nhẹ ấm áp.
Hàn Nhu mặc một chiếc váy chữ A, tay xách một chiếc túi màu vỏ cau, đứng chờ ở ven đường với đôi chân trắng như tuyết.
Không biết tên anh trai khốn kiếp kia của mình bị làm sao, mà bỗng nhiên lại mời mình đi ăn cơm.
Nàng tràn đầy phấn khởi mà trang điểm và ăn diện, chưa đến bốn dưỡi đã chạy ra đây đứng chờ.
Nhưng mà chờ đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của tên đó đâu.
Là hội trưởng của hội học sinh, hơn nữa còn là mỹ nữ của học viện Y, nên khi nàng mặc trang phục lỗng lẫy, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Chị Hàn yêu đương rồi sao? Không thể nào!”
“Không thể nào, chị Hàn còn coi thường đám công tử nhà giàu lái xe thể thao mà!”
“Đúng thế đúng thế, tôi chưa từng nghe thấy có ai có thể hẹn được chị Hàn ra ngoài cả.”
“Vậy chị Hàn mặc như vậy để chờ ai?”
Dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Giang Chu lái xe từ ký túc xá nam qua bên này, lại đón nàng ở ven đường.
“Sao bỗng nhiên lại mời tôi đi ăn cơm?”
“Anh trai mời em gái ăn cơm thì có gì kỳ lạ?”
Hàn Nhu nhìn Giang Chu với ánh mắt không tin tưởng: “Không đúng, chắc chắn là có chuyện không tốt, có phải lại muốn lừa tôi hay không?”
“Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh đây không phải người như vậy!”
Trong khi nói chuyện, Giang Chu đã đạp chân ga, rời khỏi trường học.
Nửa tiếng sau, bọn họ đi đến nhà hàng tây Cá Voi nổi tiếng nhất ở Thượng Kinh.
Trung bình một người đến đây sẽ tiêu phí khoảng 2000 đồng.
Đối với năm 09 này, thì không phải ai cũng có thể ăn cơm ở chỗ này.
Hàn Nhu nắm góc áo của Giang Chu, lại đi theo hắn đến một bàn ăn đã đặt trước.
Cho dù nàng đã ngồi xuống, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi sọ hãi.
Trước đây, anh trai không mời ăn cơm mà còn lừa nàng.
Hiện giờ, lại mời cơm ở nhà hàng đắt như vậy, là muốn lừa chết nàng sao?
“Ngây ngốc như thế làm gì, anh mời em ăn cơm, còn không hung hăng làm thịt một đao đi!”
Giang Chu nói xong thì đưa thực đơn ở trong tay cho Hàn Nhu.
Hàn Nhu nhận thực đơn, lại liếc mắt nhìn hắn một cái: “Sau khi ăn xong, anh sẽ không bỏ chạy, rồi để tôi ở lại đây rửa bát lau bàn đấy chứ?”
Giang Chu suýt nữa phun máu: “Ai dám để em lau bàn, người khác cam lòng anh còn không nỡ đây!”
“Thật không?”
“Hôm nay chính là anh trai mời em gái ăn cơm thôi!”
Hàn Nhu tạm thời yên lòng, liền chọn một phần bò bít tết Wellington.
Giang Chu cũng chọn một phần bít tết, còn gọi thêm một chai rượu vang đỏ.
“Anh trai!”
“Ừm?”
Hàn Nhu cầm dao nĩa lên, nhìn chằm chằm vào Giang Chu: “Tôi biết anh không biết xem bói, hôm khai giảng cũng là lừa tôi!”
Giang Chu mỉm cười xấu hổ: “Đừng nhắc đến chuyện bé như hạt vừng đấy nữa!”
“Nhưng mà tôi rất tò mò, tại sao anh lại biết trên mông tôi có cái bớt?”
“Đây là bí mật của anh, nhưng anh tuyệt đối không nhìn trộm em tắm nha!”
Mặt Hàn Nhu liền đỏ lên: “Vậy tôi còn một vấn đề.”
“Nói đi, anh mà biết thì sẽ nói, không giấu diếm gì cả.”
“Tại sao anh nhất định phải làm anh trai tôi?”
Giang Chu uống ngụm rượu vang, chợt nhớ đến một buổi tối nào đó ở kiếp trước.
Hôm đó, ánh trăng rất sáng, nên màn đêm cũng không còn tối tăm.
Sau khi buổi tụ tập của hội học sinh tan cuộc, mọi người đều đi về.
Còn bản thân hắn thì đỡ Hàn Nhu đã uống hơi nhiều về trường học.
Trên đường về, nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống ven đường mà khóc.
Nàng nói gia đình mình cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Cha mẹ chỉ biết thương anh trai, chứ chưa bao giờ để ý đến nàng.
Người anh trai kia của nàng cũng là một tên khốn khiếp.
Suốt ngày đi lăn lộn với đám người xã hội, còn thiếu nợ rất nhiều tiền.
Có nhiều khi, cha uống say thì sẽ đánh nàng.
Còn nói cô là kẻ vô dụng.
Rồi trút những sai lầm của anh trai lên người nàng.
Nàng còn nói, giấc mơ đẹp nhất của nàng là, nàng chính là một đứa con trai.
Kém hơn một chút, thì cũng hy vọng mình có một người anh trai tốt.
Anh trai tốt sẽ không làm cho cha tức giận.
Cha không tức giận thì sẽ không đánh nàng.
Nhưng nàng biết, đó chỉ là những ảo tưởng của mình, hoàn toàn không phải là hiện thực.
Cho nên, nàng liều mạng học tập, còn tranh thủ những ngày nghỉ để đi làm thêm kiếm học phí.
Cuối cùng, nàng cũng thi được vào đại học Thượng Kinh, rời khỏi gia đình kia.
“Anh trai, sao anh không nói chuyện?”
Giang Chu đặt ly rượu xuống: “Thật ra là vì anh đã nằm mơ một giấc mơ.”
Hàn Nhu hơi sững sờ: “Mơ cái gì?”
“Trong mơ có một người, nói anh vào đại học Thượng Kinh thì sẽ gặp một cô gái tên là Hàn Nhu!”
“Thôi, lại lừa tôi!”
“Thật, người đó còn nói em có một ông anh trai rất xấu xa, thường xuyên làm chuyện xấu, nhưng cha mẹ lại đem lửa giận ném lên người em, người đó còn nói, nguyện vọng lớn nhất của em chính là có một người anh trai tốt!”
Hàn Nhu bỗng nhiên bỏ dao nĩa trong tay xuống, mở to hai mắt mà nhìn Giang Chu.