Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 68: Anh là ông trởi thưởng cho em!

Chương 68: Anh là ông trởi thưởng cho em!


Giang Chu sờ đầu của nàng: “Sau này không cần lo lắng, có anh trai đây thương em rồi.”
“Anh. . .anh nói. . .cái gì cơ?”
“Anh là một người anh trai khác mà ông trời thưởng cho em!”
Xoạt!
Trên gò má Hàn Nhu bỗng nhiên xuất hiện một giọt nước mắt, rồi rơi xuống khăn trải bàn trên bàn.
Sau đó, nàng không kìm được nữa, những giọt nước mắt liên tục rơi xuống.
“Anh không cần nói dối để lừa tôi. . .”
“Không lừa em, đây không phải là đã mang em đi ăn cơm rồi sao? Anh đi một mình thì cũng không nỡ đến đây!”
Vành mắt Hàn Nhu đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Giang Chu: “Tôi không sợ không có người thương mình, nhưng tôi sợ có người thương tôi vì muốn lợi dụng tôi!”
Giang Chu yên lặng nhìn Hàn Nhu: “Là một người anh trai tốt, có phải lúc này nên lau nước mắt giúp em không?”
“Ừm!”
Giang Chu cầm khăn ăn lên, lau nước mắt giúp nàng.
Sau đó, lại thuận tay nhéo khuôn mặt non mịn bóng loáng của nàng một cái.
“Vậy tôi tin anh!”
“Tin anh thì ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon đâu!”
Hàn Nhu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại cầm dao nĩa lên, bắt đầu chiến đấu với miếng bít tết trước mặt.
Thật ra thì, ban đầu nàng cũng không có bất cứ chờ mong gì với Giang Chu cả.
Thời học sinh sinh viên, rất rất nhiều người đều nhận anh em, chị em. . .
Nhưng loại quan hệ này, tốt nghiệp xong là đã không còn gì cả.
Nhưng hôm nay, nàng lại nhận được một đáp án mà mình chưa bao giờ nghĩ đến.
Nguyện vọng của mình, dĩ nhiên lại trở thành sự thật.
Ông trời lại thật sự thưởng cho mình một người anh trai.
Nàng không thể tin được, rồi lại có một loại khát vọng mãnh liệt, hy vọng nguyện vọng này là sự thật.
Một tiếng sau.
Bữa cơm kết thúc, bóng đêm cũng buông xuống.
Giang Chu lái xe đưa Hàn Nhu về trường học.
Trước khi đi, Giang Chu còn lấy một phong socola từ trong túi quần ra, đưa cho nàng.
Đây chính là phong socola hắn lấy được từ phòng khách của học viện tài chính và kinh tế.
“Cho tôi cái này làm gì?”
Giang Chu bóc giấy kẹo, rồi nhét vào miệng nào: “Chịu đắng chịu khổ lâu rồi, giờ cũng phải được nếm vị ngọt chứ.”
Hàn Nhu biết Giang Chu đang nói mình, nhưng lại không muốn khóc.
“Anh trai, anh rõ ràng là cặn bã nam, còn giả vờ văn nghệ sĩ cái gì!”
“Hừ, cút về tẩy trang đi ngủ đi!”
Hàn Nhu lộ ra nụ cười mềm mại, rồi quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Giang Chu bỗng nhiên mở miệng.
“Em gái, nếu như anh trai cần em hỗ em, em sẽ giúp anh chứ?”
Hàn Nhu quay đầu: “Tôi biết ngay mà, anh nhất định sẽ lừa tôi, nói đi, giúp gì!”
“Ngày mai sẽ nói cho em biết, ngoan, về ngủ đi!”
“Thôi, giả vờ thần bí cái gì.”
Hàn Nhu trở về, đã là 6 giờ 40.
Trời cũng đã tối đen.
Chỉ chốc lát sau, ánh trăng nhàn nhạt đã xuất hiện trên bầu trời.
Giang Chu sửa sang lại quần áo một chút, lại lấy lược ra sửa lại kiểu tóc lần nữa.
Sau đó, hắn lái xe về ký túc xá, rồi lại lái qua một khu ký túc xá khác.
Ven đương bên rừng cây nhỏ hơi tối kia, Hoàng Kỳ mặc chiếc váy lộ vai màu vàng nhạt, khuôn mặt thanh tú lạ thường khi được trang điểm một chút.
Giang Chu dừng xe ở bên cạnh nàng, chờ nàng lên xe thì lái ra khỏi trường học.
“Chờ ở ven đường lâu chưa?”
“Chưa, sợ bạn cho mình leo cây, cho nên mình vẫn đứng ở trên nhà quan sát.”
Lòng Giang Chu run lên: “Bạn. . .thấy gì rồi?”
Hoàng Kỳ tiến lại gần, hơi thở phả lên mặt hắn: “Thấy một chiếc xe giống như này, tiễn một cô gái rời đi, rồi lại chạy qua đón mình!”
“Khụ khụ, ảo giác, chắc chắn là ảo giác!”
“Đừng sợ, mình biết bạn là cặn bã nam, nhưng mà mình không ngại!”
Giang Chu lập tức giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, cô gái vừa rồi, thật ra là em gái mình.”
Hoàng Kỳ yêu kiều hừ một tiếng: “Hôm trước ở phố ẩm thực, bạn cũng nói người kia là bạn học, kết quả người ta lại gọi ba ba nha!”
“Ah. . .”
“Mình nói rồi, mình biết bạn là cặn bã nam, nhưng mình không ngại!”
Giang Chu lại thấy rất tò mò: “Biết mình là cặn bã năm, bạn còn đi ra ngoài với mình?”
Hoàng Kỳ móc một thỏi son bóng ra: “Đàn ông có nhiều người thích mới có tính khiêu chiến, mới có cảm giác thành công.”
“Em gái nhỏ, tư tưởng này của em rất nguy hiểm đấy!”
“Mình thích những người đàn ông hoang dã, tiếc là trước khi học đại học vẫn không gặp được.”
Giang Chu cảm thấy mình có hơi bị động: “Nhưng mình rất hoang dã đấy!”
Hai mắt Hoàng Kỳ liền sáng lên: “Mình cầm thẻ căn cước, tối nay không về nhé?”
“Khụ khụ. . .được, bạn thắng, mình phục rồi.”
“Gạt bạn thôi, mình mới không thèm mang theo.”
Giang Chu không còn dám nói gì nữa, liền lái xe đi đến mục đích.
Nhà hàng Cá Voi trang trí rất xa hoa và nhã nhặn.
Dù người chưa từng đến đây, chắc chắn cũng sẽ biết nơi này rất tốn tiền.
Nhưng Hoàng Kỳ lại không có cảm giác khó chịu nào.
Giang Chu liếc mắt một cái liền hiểu, đây chính là một vị đại tiểu thư.
Có lẽ, những nơi như thế này, nàng cũng đã đi chán rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất