Chương 73: Mọi người đều nói bạn là cặn bã nam!
Sáng sớm hôm sau, Giang Chu đánh răng rửa mặt xong thì định ra khỏi cửa.
Hôm nay hắn có rất nhiều việc phải almf.
Chuyện đầu tiên, là đi nhà ăn để tán tỉnh Phùng Tư Nhược.
Chuyện thứ hai, là triệu tập Hàn Nhu, Hoàng Kỳ và Tô Nam.
Rồi nói cho các nàng nghe chuyện nhóm nhạc nữ thần tượng ngọt ngào thanh xuân vô địch trong vườn trường.
Sau đó, buổi chiều hắn phải đi đến học viện Múa để luyện tập.
Buổi tối lại đi gặp lập trình viên kia để nói chuyện liên quan đến vấn đề đặt đồ ăn online.
Kể cả dân đi làm cũng sẽ không bận rộn như mình.
“Lão Giang, sao sáng sớm mà đã ra ngoài rồi?”
“Hôm nay hẹn mấy người? Bốn cô hay là năm cô?”
Lúc này, Từ Hạo Đông bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hình như cậu ta đã không ngủ suốt đêm qua, vành mắt đã đen như gấu trúc.
“Hôm nay không hẹn hò, nhưng mà sao trông ông ghê thế, lẽ nào lại tâm sự cả đêm à?”
“Đúng thế, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác gặp được tri kỷ! Càng trò chuyện lại càng hưng phấn, tay phải cũng không thấy thơm nữa!”
Giang Chu lại hứng thú: “Sao lại nói như vậy?”
Từ Hạo Đông ngồi dậy: “Tôi nói đến đề tài gì, thì cô ấy cũng nói đề tài đó, thật sự là quá tuyệt vời.”
“Vậy chứng tỏ đây là một cô gái tốt, ông phải đối xử tốt với người ta nha.”
“Dĩ nhiên rồi, nhưng mà cô ấy luôn nói đến chuyện dây chuyền gì đó, tôi lại không hiểu lắm.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “À, chắc là sắp đến sinh nhật cô ấy thôi!”
Từ Hạo Đông lập tức hiện lên vẻ mặt khó xử: “Phải mua quà à? Vậy phải xài bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, tầm hơn 100 đồng là được rồi, có lòng là được!”
“Hơn 100 đồng à? Vậy thì đơn giản, tôi đi mua luôn đây.”
Giang Chu vỗ vỗ vai Từ Hạo Đông, lại vui vẻ mà rời khỏi ký túc xá.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên không có nhiều người dậy sớm đi nhà ăn.
Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc, đám nằm ỳ trong ký túc xá không đói bụng.
Bọn họ chỉ là chọn lựa ngủ thay cho ăn mà thôi.
Cho nên, trang web giao đồ ăn của Giang Chu mới có tiền đồ tươi sáng.
Tiền, kiếm của đám lười là dễ kiếm nhất.
Cùng lúc đó, có một cô gái bỗng nhiên xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Nàng mặc một chiếc váy chữ A dài màu xanh băng.
Bên trên là một chiếc áo len không tay không trắng.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc dài mượt mà xõa xuống bên eo.
Ngay cả khi đeo khẩu trang, thì khí chất xinh đẹp và trong sáng của nàng vẫn không giấu được.
Đặc biệt là đôi mắt kia, thì xinh đẹp không sao tả xiết.
Chỉ là, hình như cô gái này không quen ăn mặc như vậy thì phải.
Cho nên nàng vẫn luôn cúi đầu, hai gò mà còn hiện lên một màu đỏ nhạt.
“Giang Chu. . .”
Giang Chu nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại.
Cô gái đi đến chính là Phùng Tư Nhược đã thay đổi phong cách ăn mặc.
Bộ quần áo này, là do Giang Chu cố tình mua cho nàng.
Dưới sự uy hiếp và lợi dụ, thì nàng mới mặc vào.
“Không hổ là vợ mình, một chiếc váy bình thường mà cũng có thể xinh đẹp như vậy.”
Phùng Tư Nhược ngồi xuống đối diện Giang Chu, lại nhút nhát nhìn hắn: “Đã nói rồi, chỉ mặc một lần. . .”
Giang Chu lập tức đáp lại: “Được, chỉ mặc một lần, nhưng không tính lần này.”
“Không được!”
“Từ chối vô hiệu!”
Phùng Tư Nhược nhỏ giọng hầm hừ: “Mình sẽ không tin bạn nữa.”
Giang Chu cầm miếng khoai tay chiên lên: “Nào, mở miệng ra.”
“Ô ô, không muốn. . .”
“Như này đi, bạn ăn miếng khoai tây chiên này, thì sau này mình sẽ không bắt bạn mặc váy nữa.”
Phùng Tư Nhược ngước mắt lên nhìn: “Thật. . .thật không?”
Giang Chu nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc: “Mình là người nói là giữ lời, tất cả người trong đại học Thượng Kinh đều biết việc này.”
“Mình không tin, trước kia bạn cũng nói là sẽ không bắt nạt mình.”
“Mình bắt nạt bạn bao giờ? Bạn học Phùng, bạn đừng vu oan cho người tốt.”
Phùng Tư Nhược khẽ cắn môi đỏ: “Bạn gặp mình lần nào, là bắt nạt mình lần đó. . .”
Giang Chu quơ quơ miếng khoai tây chiên trong tay: “Có phải bạn vẫn muốn mặc váy cho mình xem không? Cho nên mới lạt mềm buộc chặt?”
“Không phải!”
“Vậy tại sao bạn lại từ chối?”
Phùng Tư Nhược hơi do dự một chút: “Mình biết rồi, ăn thì ăn.”
“Ngoan, mở miệng!”
“A. . .”
Giang Chu nhét miếng khoai tây chiên vào miệng nàng, lại chọc cho mặt nàng đỏ bừng lên.
“Bạn nói rồi, ăn xong thì không cần mặc nữa.”
Giang Chu gật đầu: ‘Ừm, sau này không mặc bộ này nữa, mình đã mua cho bạn bộ mới rồi, ngày mai sẽ chuyển đến.”
Phùng Tư Nhược mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được không được!”
“Không muốn mặc cũng được, tám giờ tối nay phải đi dạo mới mình.”
“Ồ.”
Giang Chu hơi kinh ngạc: “Đồng ý rồi à?”
Phùng Tư Nhược do dự một chút, rồi vẫn gật đầu.
Nàng cảm thấy, đi dạo với Giang Chu còn dễ dàng hơn là mặc mấy chiếc váy bắt mắt như vậy.
Dù sao, nàng vẫn có thể tiếp nhận được khi chỉ có một người quan tâm.
Nàng cũng không hy vọng tất cả mọi người đều nhìn mình.
Lúc nãy, khi nàng đi đến nhà ăn, mặc dù nàng đã đeo khẩu trang, không ai nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng vẫn có mấy người chạy lên xin QQ.
Vất vả lắm nàng mới đến được nhà ăn, quá trình này phải gọi là kinh tâm động phách.
Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Nghĩ gì mà nghiêm túc thế?”
Phùng Tư Nhược hơi ngẩng đầu lên: “Đinh Duyệt nói bạn là phần tử xấu xa, có rất nhiều bạn gái.”
“Vu oan, hoàn toàn là vu oan cho người tốt, mình bây giờ là quý tộc độc thân, những người kia chỉ là bạn khác giới thôi.”
“Cặn bã nam. . .”
Giang Chu tức giận nhìn nàng: “Đây cũng là Đinh Duyệt dạy bạn à? Người này xấu xa thật, sớm muộn gì thì mình cũng sẽ tung tin đồn về cô ta.”
Phùng Tư Nhược khẽ gật đầu một cái: “Mình nghe được các bạn học ở trong lớp đều nói bạn như vậy. . .”
“Không nên nghe người khác nói gì thì tin, phải học cách tự phân biệt, hiểu chưa?”
“Dù sao cũng không liên quan đến mình, mình cũng không thèm!”
Giang Chu nhìn nàng với ánh mắt tò mò, hắn cũng thấy hơi bất ngờ.
Cô gái này bỗng nhiên nhắc đến đề tài này làm gì nhỉ?
Là ghen, hay là thuận miệng nói ra?
Chẳng lẽ. . .hành trình theo đuổi cô vợ này lần thứ hai lại dễ như vậy sao?
Phùng Tư Nhược bỗng nhiên lại cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, nàng liền ngẩng đầu lên.
Phát hiện ra Giang Chu đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Vì vậy, nàng liền hốt hoảng cầm đũa lên, lại cẩn thận từng li từng tí mà cản trở tầm mắt của Giang Chu.
“Nhớ kỹ, tám giờ tối nay chờ mình ở rừng cây phía nam, bạn không đến thì ngày nào mình cũng mua quần áo mới cho bạn.”
“Ồ, biết rồi.”
Giang Chu đứng lên: “Đi thôi, mình đưa bạn về ký túc xá.”
Phùng Tư Nhược ngoan ngoãn đi theo sau Giang Chu rời khỏi nhà ăn.