Chương 74: Nhóm nhạc nữ thần tượng thanh xuân vô địch!
Sau khi tiễn Phùng Tư Nhược về ký túc xá, Giang Chu lại đi đến phòng làm việc của mình, hắn lấy điện thoại di động ra, châm một điếu thuốc, rồi mới mở QQ gọi cho Hàn Nhu.
“Em gái thân ái, mau đến quán trà sữa A Thủy cũ đi, anh có chuyện quan trọng cần em giúp.”
Ngay sau đó, là QQ của Hoàng Kỳ.
“Hoàng đại mỹ nữ, qua đây chơi không? Mình ở quán trà sữa A Thủy chờ bạn!”
Cuối cùng là QQ của Tô Nam.
“Tô Nam, mau đi làm đi, cô mà đến muộn, tôi sẽ trừ nửa lương!”
Chỉ một lát, ba cô gái đã đến đông đủ.
Cả ba đều ăn cơm của Giang Chu, giờ được triệu hoán, lại không thể không đến.
Nhất là Hàn Nhu, trải qua chuyện tối qua, nàng đã thật sự coi Giang Chu làm anh trai của mình rồi.
Có điều, ba cô nàng đều không ai biết ai.
Lúc này chạm mặt nhau thì đều có chút mờ mịt.
“Mọi người đến mua trà sữa à?”
“Không phải, tôi đến tìm Giang Chu!”
“Chị không phải bạn gái của tên đó chứ?”
“Không phải, tôi là em gái Giang Chu, hai người thì sao?”
“Ồ, em là bạn cùng lớp của Giang Chu.”
“Em là nhân viên!”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi vào trong văn phòng.
Ngoại trừ người ngày nào cũng đến là Tô Nam, thì trong mắt hai người Hoàng Kỳ và Hàn Nhu tràn đầy tò mò.
Nơi này rõ ràng là một quán trà sữa, sao bỗng nhiên lại trở thành phòng làm việc rồi?
Giang Chu từ ghế sa lon đứng lên: “Đúng rồi, anh chưa nói với em sao?”
“Đương nhiên là chưa, anh chỉ biết sai bảo em thôi!”
“Nói bậy, anh là thương em mới đúng.”
Lúc này, Hoàng Kỳ và Tô Nam đều nhìn trộm Hàn Nhu.
Xưng hô em gái này có chút ý vị sâu xa nha.
Là loại em gái thật sự sao?
Hay là loại em gái mưa không muốn làm người yêu nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác được yêu?
Phải biết, có rất nhiều sinh viên gọi nhau là anh anh em em.
Cùng lúc đó, Giang Chu vẫy tay, để ba cô gái ngồi xuống.
“Giới thiệu trước một chút, đây là là gái tôi, Hàn Nhu, là hội trưởng hội học sinh, còn đây là mỹ nữ Hoàng Kỳ ở lớp tôi, còn đây nhân viên tốt nhất của tôi, Tô Nam ở học viện văn học.”
Ba cô gái liếc mắt nhìn nhau, rồi chào hỏi nhau một câu.
Hai người trước đều không có ý kiến gì với màn giới thiệu của Giang Chu.
Chỉ là Tô Nam lại không hài lòng với màn giới thiệu đó lắm: “Công ty này chỉ có một nhân viên là tôi, anh không thấy ngại khi nói tôi là nhân viên tốt nhất à.”
“Sau này sẽ có rất nhiều, bạn học Tô Nam, đừng phàn nàn nữa.”
“Hừ, tôi cảm thấy anh không làm tôi mệt chết thì sẽ không tuyển thêm nhân viên!”
Lúc này, Hàn Nhu mở miệng xen vào: “Anh, anh tìm bọn em đến có chuyện gì không?”
“Tìm mọi người là muốn nhờ ba người giúp một chuyện nhỏ.”
“Giọng điệu này vừa nghe là đã biết là không nhỏ rồi, anh thẳng ra xem nào?”
“Thành lập một nhóm nhạc nữ thần tượng thanh xuân vô địch ở sân trường!”
“Cái tên lộn xộn gì mà dài vậy?”
Giang Chu vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Nhu, sau đó lại đi đến phía sau Tô Nam.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy lolita có hai màu trắng và hồng.
Trước cổ áo còn thêu một con mèo.
Còn có một chiếc nơ to treo dưới viền cổ áo, nhìn trông hết sức dễ thương.
“Thứ Tô Nam đang mặc, gọi là váy lolita, mọi người biết không?”
Hàn Nhu và Tô Nam gật đầu.
Các nàng đều biết váy lolita.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì với bọn họ?
“Tôi đã mua cho mỗi người một chiếc, chiều nay sẽ đưa đến, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Hàn Nhu lập tức mở to hai mắt: “Chẳng lẽ anh muốn em mặc cái này?”
“Không sai.”
“Anh là tên biến thái đáng sợ, em không mặc!”
Giang Chu liếc nhìn Hàn Nhu một cái: “Anh là anh trai, lời nói của anh mà em cũng không nghe?”
“Em là hội trưởng hội sinh viên, mặc đáng yêu như vậy thì quản lý học sinh kiểu gì?”
“Phản đối vô hiệu, nếu đã là em gái, thì dễ thương một chút cũng là thiên kinh địa nghĩa.”
Gò má Hàn Nhu đỏ lên: “Mặc. . .mặc cũng được, nhưng không thể mặc ra ngoài, mặc cho anh xem một chút cũng không sao.”
Giang Chu đồng ý rất sảng khoái: “Không cần mặc ra ngoài, chỉ cần em mặc một lần trong tiệc đón sinh viên mới thôi.”
“Tiệc đón sinh viên mới?”
“Ừm, ba người sẽ mặc bộ này để biểu diễn một tiết mục.”
Giang Chu lấy lời bài hát đã in từ trước ra, đặt ở trước mặt ba cô gái.
Ba cô gái xem một chút rồi trợn tròn mắt lên.
“Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, đến giờ nấu cơm.”
“Người thứ nhất vội vàng đến nhà hàng. . .”
“. . .”
Ba người đều nhìn nhau, trên mặt viết đầy ý từ chối.
Giang Chu bắt các nàng mặc váy lolita, bọn họ còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Dù sao thì con gái nha, ngọt ngào đáng yêu cũng không hề quá đáng.
Nhưng Giang Chu lại bắt các nàng hát bài hát này trước mặt hàng ngàn hàng vạn sinh viên mới?
Đây không phải là nói cho mọi người biết, mình là tên ăn hàng sao?
Nào có cô gái nào dám làm như vậy chứ.
Hàn Nhu điên cuồng lắc đầu: “Anh, anh còn có thể chơi lớn hơn không?”
Giang Chu gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể.”
“Hả?!”
“Mọi người không chỉ cần hát, mà còn phải nhảy múa mấy bài đáng yêu, làm nũng, dễ thương. . . Tô Nam, mau biểu diễn đi.”
Tô Nam hung dữ nhe răng, để lộ răng mèo: “Tôi không làm, khi tôi xin vào làm thì đã nói rồi, nếu phải nhảy cho người khác xem thì phải thêm tiền.”
“Cho cô!”
Giang Chu vô cùng sảng khoái mà móc 500 ở trong túi ra.
Tô Nam rất hài lòng, lập tức đứng lên nhảy một đoạn.
Loại nhảy múa này, tổng kết lại chỉ có vài chữ, giả vờ dễ thương, đáng yêu, làm nũng.
Động tác ở chân rất ít.
Mà động tác tay thì rất đơn giản, chính là bắn tim, hay là giả mèo gì gì đó.
Hoàng Kỳ cũng có thể tiếp nhận được chuyện này.
Dù sao xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu cũng rất được hoan nghênh.
Thế nhưng Hàn Nhu thì lại lắc đầu như trống.
Nàng chính là một ngự tỷ cao ngạo và lạnh lùng.
Bình thường thì một ánh mắt có thể làm cho người ta lạnh chết.
Bằng không thì sao nàng có thể quản lý học sinh được?
Nhất đại học Thượng Kinh còn có rất nhiều đám công tử, tiểu thư nhà giàu nữa.
Nàng mà không duy trì thần thái cao lạnh như vậy, thì ai sẽ nghe lời nàng.
“Không được, anh trai, anh lại lừa em, em không làm được!”
Giang Chu xoa xoa đầu nàng: “Trang web của anh đã giới hạn rồi, giờ chỉ thiếu một cơ hội tuyên truyền làm cho người ta chú ý thôi.”
Hàn Nhu ngẩng đầu lên: “Nhưng mà các tiết mục trong tiệc đón sinh viên mới đã chốt xong rồi, anh không thể tăng thêm tiết mục được.”
“Anh đã tài chợ 50 ngàn đồng cho tiệc đón sinh viên mới, cô Vu đã đồng ý rồi.”
“Hả? Sao cô Vu cũng thấy tiền thì sáng mắt chứ!”
“Hiện giờ chỉ thiếu mỗi em thôi, em có đồng ý hay không?”
Hàn Nhu do dự một chút: “Nhưng như vậy thì thần thái của em sẽ sụp đổ, sau này không ai nghe em nữa, hy sinh như vậy cũng quá lớn rồi.”
Giang Chu mỉm cười: “Yên tâm, sau này anh sẽ bù lại cho em.”
“Bù? Bù lại thế nào?”
“Em có nguyện vọng gì? Anh đều sẽ thực hiện cho em.”
“Anh đừng tưởng rằng một bữa cơm tây như ngày hôm qua là có thể giải quyết em!”
Hoàng Kỳ và Tô Nam nghe thấy câu này thì lập tức cảnh giác.
Hai nàng bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Giang Chu.
“Giang Chu, cái gì gọi là bữa cơm tây tối hôm qua? Tối hôm qua anh đã ăn bao nhiêu thịt bò bít tết?”
Mặt Giang Chu đỏ lên: “Chuyện đó. . . giờ này cũng không còn sớm nữa, chúng ta luyện tập trước đi.”