Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 78: Bạn ở đâu?

Chương 78: Bạn ở đâu?


Trên đường trở về từ phòng giáo vụ.
Bầu trời đã hoàn toàn đen kịt.
Giang Chu nhìn thời gian, đã là 7 giờ đúng.
Sáng sớm hôm nay hắn đã hẹn Phùng Tư Nhược đi dạo hồ.
Nhưng vì chuyện trên diễn đàn hôm nay, nên không biết nàng có đến hay không.
Giang Chu hơi do dự một chút, vẫn không nhịn được mà đi dạo một vòng quanh hồ.
Quả nhiên, bên hồ đều là những đôi đang ôm nhau, chậc chậc.
Phùng Tư Nhược thì không thấy bóng dáng đâu.
Trên diễn đàn đã phơi bày một chuyện ghê tởm như vậy, lại thêm Đinh Duyệt thêm mắm thêm muối, nên Phùng Tư Nhược dám đến mới là lạ.
Nàng vốn đã rất sợ mình, hiện giờ chắc càng sợ hơn rồi.
Giang Chu thở dài một hơi, lại đi về phía ký túc xá.
Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa, đợi bắt được kẻ đăng bài là tốt rồi.
Đến khi đó có thể hóa giải hiểu lầm, tất cả đều dễ nói.
Phùng Tư Nhược yên lặng xuống giường.
Sau đó, nàng mở tủ quần áo, đưa tay về phía bộ đồng phục của trường.
Nhưng sau khi do dự một chút, thì nàng lại lấy chiếc váy corset màu xanh trắng kia.
Sau đó nàng cởi đôi dép bông hình con thỏ ra, đi một đôi tất mỏng vào, rồi lại xỏ vào đôi giày màu trắng.
Thay quần áo xong thì lại sửa sang đầu tóc.
Phùng Tư Nhược hít sâu một hơi, rồi đeo khẩu trang vào.
Trước khi ra khỏi phòng, nàng còn cầm một viên kẹo ở trên mặt bàn lên.
Đúng lúc này, Đinh Duyệt vừa mới ở thư viện trở về.
Nét mặt cô hơi kinh ngạc, phải nói là vô cùng kinh ngạc mới đúng.
“Tư Nhược, bạn muốn đi ra ngoài à?”
Phùng Tư Nhược gật đầu.
“Đi đâu?”
“Đi dạo một chút thôi. . .”
Đinh Duyệt thở dài: “Giang Chu là một tên chuyên lừa gạt phụ nữ, bạn đừng đau buồn vì tên đó, tên đó sẽ không thật lòng với ai đâu.”
Phùng Tư Nhược hơi gật đầu: “Ừm, mình biết rồi!”
“Hay là bạn chờ mình một lát? Rồi mình đi dạo với bạn!”
“Không. . . không cần. . .”
“Bạn muốn ra ngoài một mình? Không sợ à?”
Phùng Tư Nhược gật đầu, rồi chạy nhanh ra khỏi ký túc xá.
Ngay cả xã giao bình thường nàng còn không hiểu lắm, làm sao lại biết nói dối.
Cho nên, nàng chỉ có thể chạy trốn, bằng không Đinh Duyệt mà hỏi tiếp thì sẽ lộ tẩy mất.
Không sai, hiện giờ nàng đang chạy đi tìm Giang Chu.
Đúng là Đinh Duyệt đã cho nàng xem những bài viết ở trên diễn đàn.
Hơn nữa, nàng cũng biết những bài viết đó có ý gì.
Nhưng nàng vẫn muốn đi tìm Giang Chu.
Bởi vì trưa nay nàng đã đồng ý với Giang Chu rồi, nên những bài viết trên diễn đàn đều không liên quan gì.
Nàng không thích xã giao, cho nên ý nghĩ của nàng vẫn luôn đơn giản như vậy.
Nếu như đã hẹn mà chưa hủy, thì sao có thể không đi.
Chỉ là sắc trời quá tối.
Trên đường chỉ có tiếng gió gào thét và một vài người đi lang thang.
Phùng Tư Nhược quấn chặt quần áo, mang theo lo lắng mà đi qua những ngọn đèn đường.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nam.
Giang Chu đẩy cửa phòng, phát hiện ba anh em cùng phòng của mình đang ôm nhau, trên mặt cả ba đều mang theo vẻ hoảng sợ.
Ba người vừa thấy Giang Chu trở về thì lập tức kích động lao đến.
“Lão Giang, ông không sao chứ? Còn có thể nối dõi tông đường không?”
“Trời ạ, ông vẫn hoàn chỉnh này, thật sự là khó tin!”
Giang Chu trán đầy gân xanh: “Sao tôi lại không hoàn chỉnh? Các ông bị ngáo à?”
Từ Hạo Đông hít một hơi thật sâu: “Ông không biết từ chiều đến giờ có bao nhiêu sinh viên đập của phòng chúng ta sao?”
“Tại sao lại đập cửa phòng chúng ta?”
“Còn không phải vì chuyện của ông bị bại lộ sao, tất cả mọi người đều nói là muốn đánh cho ông tàn phế, thế mà ông vẫn có thể hoàn hảo trở về?”
Giang Chu cũng không quá quan tâm: “Đánh phế tôi? Để bọn họ phóng gnuwaj lại đây, ông đây ngồi chờ từng tên một!”
Trương Nghiễm Phát chép miệng một cái: “Hay là mấy hôm nay ông ra ngoài ngủ đi, nơi này thật sự không an toàn đâu!”
“Không cần thiết, cái gì đến sẽ đến, thời gian sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi!”
“Lại còn trong sạch? Cặn bã nam như ông mà cũng biết hai chữ trong sạch à?”
Giang Chu cầm một tờ giấy lên, lại viết xuống hai chữ.
Ba người cầm lên xem, thì thấy trên đó viết hay chữ “Đẹp trai!”
“Đây cmn là đẹp trai, chứ không phải là trong sạch!”
“Tôi đẹp trai như vậy, còn có thể không trong sạch à?”
Giang Chu lắc lắc cổ, rồi lấy dép lê, chuẩn bị đi rửa mặt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên sáng lên.
Sau đó lại có vài tiếng tinh tinh kinh điển, vừa nghe là biết có tin nhắn QQ.
Ảnh chân dung của Phùng Tư Nhược sáng lên: “Bạn đã đến chưa?”
Giang Chu sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời: “Đến đâu?”
“Hồ.”
“Bạn đi tìm mình á?”
“Rõ ràng là bạn đã bảo mình đến mà. . .”
Giang Chu nhìn thấy mấy chữ này, thì tâm thần lập tức run lên.
Trên internet đã rộn ràng như vậy rồi.
Ngoại trừ người trong cuộc ra, thì tất cả sinh viên đều coi hắn là một tên cặn bã.
Nhưng Phùng Tư Nhược thật sự đến hồ tìm mình vào đêm khuya?!
Giang Chu liếc mắt nhìn điện thoại di động, quả nhiên là 8 giờ đúng.
Đây chính là tính cách của Phùng Tư Nhược.
Đã hẹn mấy giờ thì chính là mấy giờ.
Nàng sợ mình đến sớm sẽ cho người khác cảm thấy bị thúc giục.
Sợ mình đến muộn thì sẽ bị người khác chán ghét.
Cho nên, lần nào nàng cũng tính toán làm sao để đến đúng giờ nhất.
Kiếp trước, Giang Chu đã hẹn hò với nàng rất nhiều lần.
Hầu như lần nào nàng cũng đến đúng giờ.
Nhưng đây không phải là do nàng đến đúng lúc, mà là nàng đến từ sớm rồi, lại chờ đến đúng giờ mới ló đầu ra.
“Bạn đứng im tại chỗ, mình lập tức chạy đến ngay.”
“Ừm, biết rồi!”
Giang Chu thay quần áo, rồi muốn ra khỏi cửa ngay lập tức.
Ba em anh cùng phòng thấy thế thì trực tiếp cản hắn lại.
“Làm gì thế?”
Từ Hạo Đông nhìn Giang Chu: “Ông đi ra ngoài để chịu chết à? Có người đang đứng chặn ở ngoài ký túc xá kìa!”
Giang Chu vỗ vỗ vai của Từ Hạo Đông: “Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như tôi gặp chuyện không may, thì ông sẽ được thừa kế tài khoản QQ của tôi!”
“Ồ, vậy khi nào trở về nhớ mang cho tôi một bát bún vịt nhé, tối nay ăn chưa no!”
“Mang cho tôi một phần luôn, không ăn ớt!”
“Me too!”
“. . .”
Mặc dù Giang Chu rất cạn lời, nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, trong hành lang ký túc xá đã có một đám con trai đứng chặn.
Tất cả những người này đều nhìn Giang Chu với ánh mắt mang theo lửa giận ngập trời.
Thậm chí, còn có mấy người đang cầm cái chân bàn trong tay để làm vũ khí.
Giang Chu thấy thế thì mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, bình tĩnh đi tới.
“Các anh em đang muốn chủ trì chính nghĩa à?”
“Nào, cho tôi xem trong đại học Thượng Kinh có bao nhiêu công tử nhà giàu nào?”
“Gia đình bình thường thì đứng xông lên, bởi vì tôi đoán rằng, các ông nện tôi một gậy, cha mẹ các ông sẽ không bồi thường nổi đâu.”
“Cha mẹ làm việc trong chính phủ cũng đừng lên, các ông đã trưởng thành rồi, đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi, đừng ảnh hưởng công việc của bọn họ!”
“Trừ những người đó, thì những kẻ nhà có tiền, không cần lo lắng về tương lai cùng xông lên đi, tôi còn đang vội đây!”
Đám người đối diện nghe được mấy câu này thì quả nhiên là giật mình.
Bọn họ chợt phát hiện ra, trong đám người bên mình, thật sự không có ai dám ra tay!
Giang Chu thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trang bức là phải trả giá, vừa rồi hắn cũng rất sợ hãi!
Chẳng may có tên ngu xuẩn não tàn nào xông lên thật thì biết làm sao giờ?
Có lẽ mình cũng phải sứt đầu mẻ trán rồi!
Có điều, Giang Chu vẫn giả vờ bình tĩnh đi vào giữa đám người.
“Có biết vì sao không có tên công tử nhà giàu nào xuất hiện không?”
“Bởi vì mỗi ngày người ta đều đổi vài cô gái, bây giờ cũng không biết đang sung sướng ở đâu đây!”
“Các ông thì sao? Vì một chuyện chưa biết thật hư, vì một cái gọi là Nữ Thần mà đã tụ tập lại?”
“Các ông anh, đã là niên đại nào rồi, mà tại sao các ông vẫn đi làm súng cho người ta vậy?!”
“Tôi là cặn bã hay là người tốt, rốt cuộc có ảnh hưởng gì đến các ông không?”
“Các ông ra tay với tôi, ngoại trừ có thể kiếm được chút cảm giác tồn tại và cảm giác thỏa mãn, thì còn chiếm được cái gì không?”
“Các ông đi rêu rao mình là kẻ đã đánh tên cặn bã là tôi, đám con gái có thể quăng vài ánh mắt sùng bái đến, nhưng sau đó thì sao?”
“Cha mẹ các ông sẽ phải bỏ tiền mồ hôi xương máu ra để bồi thường, đúng không?”
Đám người nghe thấy mấy câu này thì bỗng nhiên thấy rất kinh ngạc.
Vì sao bọn họ qua đây đánh người?
Là vì tức giận?
Hay là vì duy trì chính nghĩa?
Nhưng mà đổi lại một góc độ khác, thì chuyện này mắc mớ gì đến họ?
Chẳng lẽ họ bị những tâm tình tiêu cực ở trên internet ảnh hưởng?
Tại sao mình lại ngu xuẩn đến mức chạy đi duy trì chính nghĩa rồi?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất