Chương 77: Hiệu trưởng và chủ nhiệm cảm động!
Trong khi Giang Chu còn đang tính toán xem mình nên đòi bao nhiêu tiền bồi thường.
Thì tiếng chuông điện thoại vang lên đã kéo hắn trở về hiện thực.
“Giang Chu, mau cút đến phòng giáo vụ cho tôi!”
“Ngay lập tức!”
Người gọi điện thoại là Nghiêm Vi Dân.
Xem ra, ông đã biết chuyện trên diễn đàn.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của Giang Chu.
Hiện giờ, toàn bộ diễn đàn đã công khai chống lại hắn.
Trường học sẽ không giả vờ như không nhìn thấy chuyện này nữa.
Mà hắn, cũng rất hy vọng trường học sẽ tham gia vào.
Như vậy, đòi tiền bồi thường sẽ dễ hơn nhiều.
Giang Chu vô cùng vui vẻ, nghênh ngang đi đến phòng giáo vụ.
Không ngờ vừa vào cửa, bên trong lại có ba người đang ngồi.
Một người có mái tóc hoa râm, nhưng rất có tinh thần.
Giang Chu đã nhìn thấy người này ở trên thư thông báo trúng tuyển.
Đây là hiệu trưởng của hắn, Tần Bách Xuyên.
Một người khác thì hơi mập mạp, còn đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn qua trông hơi lạ.
“Giang Chu, chuyện trên diễn đàn là thật hay giả? Đây là chuyện tốt em làm sao?”
Giang Chu vẻ mặt đầy đứng đắn: “Báo cáo chủ nhiệm, ảnh cũng có rồi, sao có thể là giả được!”
Nghiêm Vi Dân sửng sốt một chút.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Ông còn tưởng tên nhóc này sẽ phải ngụy biện một chút chứ.
Dù sao Giang Chu cũng là người mà ông coi trọng trong khoản khởi nghiệp.
Hơn nữ, dự án trong tay Giang Chu cũng rất tốt.
Hiệu trưởng cũng đã biết về dự án này, cũng biểu thị là nên hỗ trợ.
Chỉ cần Giang Chu ngụy biện một chút, lại đánh chết cũng không thừa nhận.
Vậy có lẽ ông còn có thể bảo vệ Giang Chu trước mặt hiệu trưởng và phó hiệu trưởng.
Nhưng tại Giang Chu lại còn không thèm ngụy biện luôn rồi?
“Hiệu trưởng, tên nhóc này chính là ngôi sao mới nổi trong phòng khởi nghiệp của chúng ta, tôi cũng không ngờ tên nhóc này sẽ làm loại chuyện này, đây là do tôi thất trách.”
Chủ nhiệm Nghiêm vẻ mặt đầy tự trách, lại cúi đầu thở dài.
Tần Bách Xuyên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Bạn học Giang Chu, em có biết hành vi mình làm là gì không?”
Giang Chu ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo: “Hành vi đó gọi là, dám nghĩ dám làm, quyết chí tự cường, là tấm gương sáng cho các sinh viên khác! Đáng giá được toàn trường khen ngợi!”
“. . .”
Lời này vửa dứt, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và chủ nhiệm Nghiêm đều sửng sốt.
Thời đại này, làm cặn bã nam cũng trở thành tấm gương sáng rồi sao?
Đầu óc người này có vấn đề gì hay không vậy?
Chủ nhiệm Nghiêm nổi giận đùng đùng: “Giang Chu, sửa lại thái độ của em đi!”
Giang Chu thở dài, ngồi xuống bên cạnh chủ nhiệm Nghiêm: “Chủ nhiệm, từ ngày dự án khởi nghiệp của em chiếm được sự chú ý của ngài, em vẫn luôn vắt óc suy nghĩ, hy vọng dự án có thể nhanh chóng phát triển, để không thẹn với sự kỳ vọng của ngài, cho nên em mới một đêm hẹn ba cô gái đi ăn cơm.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện em hẹn con gái đi ăn cơm?!”
“Bởi vì em đã phát triển công năng đặt đồ ăn online rồi, chuẩn bị login vào bữa tiệc tối đón sinh viên mới!”
“Chuyện này lại có quan hệ gì với tiệc tối đón sinh viên mới?”
Cùng lúc đó, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Tiệc tối đón sinh viên mới, dự án khởi nghiệm, mời con gái ăn cơm.
Ba chuyện này, hoàn toàn chính xác là không liên quan gì mà!
Giang Chu ho khan một tiếng, bắt đầu dẫn dắt cả ba người vài nhịp điệu câu chuyện của mình.
Đời trước, hắn là giám đốc điều hành của bộ phận kinh doanh, nên hắn đã cực kỳ thành thạo mấy trò này.
Dùng những thứ không liên quan đến nhau, để đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Trong khi đối phương không biết nên làm gì, thì mình sẽ dẫn đối phương và những lý do mình đã chuẩn bị từ trước.
“Chủ nhiệm Nghiêm, em vẫn luôn rất cảm kích ngài vì đã xem trọng em.”
“Vì muốn làm trường học và cả ngài được tôn vinh, nên em đã viết mấy chục kế hoạch phát triển trong một đêm.”
“Cuối cùng, sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, em đã xác định được một kế hoạch tốt nhất trong đó.”
“Em đã tự móc tiền túi ra để tài trợ 50 ngàn cho tiệc tối đón sinh viên mới, hy vọng có thể tăng thêm một tiết mục.”
“Sau đó, em đã mời đàn chị Hàn Nhu, bạn học Hoàng Kỳ và Tô Nam đi biểu diễn tiết mục này.”
“Đây là một bài hát mà em đã viết, mục đích là để quảng bá dự án Món Ngon kia, mời ba thầy xem.”
Giang Chu nói xong thì lấy điện thoại di động ra, mở lời bài hát lên cho ba người xem.
Ba người cùng nhìn qua một chút.
Ừm, quả nhiên là bài hát quảng cáo.
Tuy không có chủ đề gì sâu xa và cao cả, nhưng nó lại rất dễ nhớ.
Chủ nhiệm Nghiêm chợt bừng tỉnh: “Cho nên, em mời ba người họ đi ăn cơm là để bàn chuyện biểu diễn?”
Giang Chu thở dài: “Em vừa đến trường học được mấy hôm, người quen cũng chỉ có ba cô ấy, cho nên mới mời ba người đi ăn cơm để thương lượng một chút, nhưng không ngờ lại bị người có lòng xấu lợi dụng, em oan quá mà!”
“Chuyện này, em nên nói sớm mới đúng!”
“Em không dám nói!”
Chủ nhiệm Nghiêm lo lắng hỏi: “Sao em lại không dám nói?”
Giang Chu lại thở dài: “Mọi người hiểu lầm em cũng không sao, nhưng chẳng may làm to chuyện, rồi làm xấu mặt trường học thì làm sao bây giờ?”
“Vậy người dùng tên em trong diễn đàn đang điên cuồng bình luận kia là ai?”
“Chủ nhiệm, em cũng không biết, em căn bản là không đăng ký ID trên diễn đàn đó.”
Ba người nghe thấy câu này thì đều quay sang nhìn nhau.
Chẳng lẽ. . . chuyện trong diễn đàn thật sự còn có ẩn tình khác sao?
Trong tay Giang Chu có bài hát quảng cáo, hơn nữa, tiệc đón sinh viên mới cũng thực sự nhận được tài trợ.
Những thứ này đều là chứng cứ, đúng không?
So với những cái này, thì những tấm ảnh không biết nói chuyện kia chẳng đáng là gì cả.
Xem ra, tên nhóc này đã đắc tội với ai ở trong trường học rồi.
Tần Bách Xuyên hơi cảm khai: “Bạn học Giang Chu, không ngờ em lại là một người biết suy nghĩ cho trường học như vậy, em yên tâm, tôi sẽ không để em bị ủy khuất đâu.”
Giang Chu kích động mà nắm tay hiệu trưởng: “Em không ủy khuất, chỉ cần dự án của em có thể đem lại vinh quang cho trường học, thì những oan uất này có là gì chứ!”
“Trường học chúng ta thế mà lại có một sinh viên tốt như bạn học Giang Chu, đúng là hiếm có, hiếm có!”
“Ừm, Giang Chu là một học sinh tốt, tôi lập tức đi mở topic để làm sáng tỏ chuyện này!”
Phó hiệu trưởng đứng lên, định hành động ngay lập tức.
Giang Chu thấy thế thì vội vàng ngăn phó hiệu trưởng lại: “phó hiệu trưởng, em biết ngài thương học sinh, nhưng đây không phải biện pháp tốt nhất.”
“Có ý gì?”
“Nếu như chuyện này mà nhằm vào em thì cũng thôi, em chỉ sợ là, người này nhằm vào dự án của chúng ta.”
Khi Giang Chu nói câu này, hắn đã sử dụng một thủ thuật rất ảo diệu.
Hắn nói là dự án của chúng ta, mà không phải dự án của em.
Hai chữ chúng ta này, rất dễ dàng rút ngắn khoảng cách.
“Nhằm vào dự án này?”
Giang Chu bắt đầu mở miệng nói chuyện giật gân: “Em sợ là có người đã đoán được kế hoạch kinh doanh của em, cho nên muốn lợi dụng chuyện này để đả kích em.”
Chủ nhiệm Nghiêm lập tức xua tay: “Không thể nào, ai sẽ chú ý đến cái dự án nhỏ của em chứ?”
“Chủ nhiệm, ngài có chỗ không biết rồi, hôm em đi đến phố ẩm thực để tìm thương gia bàn chuyện hợp tác, thì đã có người chuyên môn đến tìm em để đầu tư.”
“Có người đầu tư tìm đến em rồi á?!”
Giang Chu bắt đầu chuyển sang chế độ nghiêm túc: “Người này muốn bỏ 2 triệu ra để đầu tư trang web của em, nhưng em đã từ chối.”
Ba người nghe thấy câu này thì ngây ngẩn cả người.
Cái dự án này còn có tiền đồ sáng lạn như vậy sao?
Còn chưa bắt đầu cất bước mà đã có người chú ý rồi?
Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu: “Chuyện này cũng rất có khả năng, dù sao một người chưa bao giờ buôn bán kinh doanh như tôi, mà cũng có thể nhận ra trang web này có tiền đồ.”
Tần Bách Xuyên do dự một lát: “Vậy em muốn làm gì?”
“Em muốn tìm được người này, khi biết người này là ai, thì ít nhất cũng sẽ yên tâm hơn.”
Ba người đối diện: “Nếu là như vậy, thì em có thể thử xem!”