Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 84: Tất cả mọi người đều xin lỗi! (3)

Chương 84: Tất cả mọi người đều xin lỗi! (3)


Ánh mắt Phùng Tư Nhược liền sáng lên, trực tiếp ghé cái đầu nhỏ qua đê xem.
“Giải thích hiểu lầm! Cặn bã nam biến thành ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực khởi nghiệp!”
“Không tin lời đồn, thư xin lỗi Giang Chu. . .!”
“Vạch trần tên cặn bã chân chính Phương Thiên Tài! Người bị hại chân chính lại là Giang Chu và ba cô gái!”
“Từ hôm nay trở đi sẽ nỗ lực, noi theo tấm gương Giang Chu!”
Đinh Duyệt dùng tay dụng vào nàng một cái: “Bạn giúp mình xin lỗi tên đó nhé?”
Phùng Tư Nhược không yên lòng mà gật đầu, lại đưa ngón tay lướt lướt lên màn hình.
Quả nhiên, những topic kia đã không thấy đâu.
Tất cả những topic còn lại đều đang khen Giang Chu, đều nói tốt cho Giang Chu.
“Tư Nhược?”
“Ừm?”
Đinh Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Bạn nói thật cho mình biết, rốt cuộc đêm hôm qua bạn đi đâu?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tư Nhược trở nên hoảng hốt: “Mình. . .mình đi dạo lung tung thôi!”
“Có phải bạn đi gặp Giang Chu rồi, đúng không?”
“Không. . . không có!”
“Phùng Tư Nhược, bạn giỏi lắm, giờ đã biết nói láo rồi!?”
Phùng Tư Nhược sợ hết hồn: “Làm sao bạn bết?”
Đinh Duyệt mở một bức ảnh trên diễn đàn ra: “Nào, xem đây là cái gì!”
Tấm ảnh này, là do một người chụp ở thao trường trưa này.
Khi đó, rất nhiều người chú ý đến thứ trong tay của Giang Chu, lúc này bọn họ mới phóng to lên để xem, dĩ nhiên lại là một cái kẹo hình con thỏ trắng.
Topic này, còn đang thỏa luận về vấn đề này.
Bọn họ đang suy đoán hành động này của Giang Chu có ý nghĩa thế nào, chắc chắn đây không chỉ là một động tác không có ý nghĩa nào.
Bởi vò trong mắt những người trải qua sự kiện này, Giang Chu chính là một người bày mưu tính tế, từng bước từng bước, đào hố rồi chờ người rơi vào.
Cho nên, viên kẹo trong tay Giang Chu, cũng phải có thâm ý nào đó.
Nhưng mà bọn họ lại không thể giải thích nổi cái thâm ý này.
Thật ra thì chỉ có Phùng Tư Nhược mới hiểu được.
Đó chính là viên kẹo tối hôm qua mình đưa cho Giang Chu, nhưng Giang Chu vẫn chưa ăn.
“Đây là kẹo bạn mua đúng không? Mình không tin là có chuyện trùng hợp như vậy!”
“Ừm. . .!”
Đinh Duyệt hừ một tiếng: ‘Chẳng trách, rõ ràng bạn không thích ăn kẹo, lại vẫn mua một gói kẹp to như vậy, hóa ra là Giang Chu thích ăn à?”
Phùng Tư Nhược nghĩ ngợi một chút, đôi mắt cũng hiện lên vẻ mờ mịt: “không biết!”
“Bạn không biết mà còn mua một gói to như vậy?”
“Lần trước. . . ở siêu thị, cho Giang Chu ăn một viên!”
Lúc này, Đinh Duyệt mới nhớ đến chuyện gặp Giang Chu ở cửa siêu thị, khi đó cô còn tưởng Giang Chu và Phùng Tư Nhược chưa quen nhau, kết quả là hai người đã gặp mặt ở bên học viện múa rồi.
“Bạn rất sợ hãi tên đó cơ mà? Tên đó còn muốn tán tỉnh bạn, sao bạn còn chủ động cho tên đó kẹo nữa?”
Phùng Tư Nhược cắn môi: “Cậu ấy tặng mình một bài hát.”
Trên mặt Đinh Duyệt tràn ngập vẻ chẳng đáng: “Thôi đi, bài hát gì chứ, là chia sẻ trên QQ à. . .khoan đã, một bài hát?”
“Ừm!”
“Bài. . . bài hát nào?”
“Chính là bài hát đó!”
Đinh Duyệt nhất thời hít một hơi khí lạnh: “Bạn đừng bảo là, Giang Chu đã tặng bạn bài hát mà ngày nào bạn cũng nghe để đi ngủ nhé? Là cậu ta hát tặng cho bạn?”
Phùng Tư Nhược hoảng hốt lắc đầu: “Không phải. . . không phải hát tặng cho mình.”
“Tên đó còn biết ca hát? Hơn nữa, còn biết viết cả bài hát nữa?”
“Ừm!”
“Rốt cuộc tên đó là loại quái vật gì đây?”
Phùng Tư Nhược không để ý đến Đinh Duyệt nữa, liền cầm điện thoại di động của mình lên, mở QQ của Giang Chu ra, do dự một lúc lâu rồi mới biên tập được một đoạn văn mà nàng cảm thấy tốt nhất.
“Đinh Duyệt nói, bạn ấy sai rồi!”
Cùng lúc đó, ký túc xá nữ của đại học Thanh Bắc.
Sở Ngữ Vi ánh mắt sưng đỏ giống như một con thỏ nhỏ, vì Giang Chu đã cho nàng vào sổ đen.
Nàng gửi tin nhắn thế nào cũng không được.
Đúng, nàng công nhận là giọng điệu của mình không quá tốt, nhưng đó là vì nàng đang lo lắng cho Giang Chu mà.
Tuy rằng tên đó đã nói từ hôm đi báo danh là nhất định sẽ làm cặn bã nam, nhưng mà nàng không ngờ Giang Chu lại cặn bã như vậy.
Một buổi tối mà hẹn tận ba cô gái, tại sao có thể như vậy chứ.
Sở Ngữ Vi cũng không phải là ghen.
Dù sao nàng cũng không có tư cách gì để ghen.
Nàng chỉ là chứng kiến vào bộ dân mạng mắng Giang Chu, thì thấy rất lo lắng cho Giang Chu, sợ Giang Chu sẽ nghĩ quẩn.
Sở Ngữ Vi thậm chí còn hắn Giang Chu, mà lén lút add thêm mấy nhóm chat mắng Giang Chu.
“Ủa? Sao không thấy mấy nhóm chat đó đâu nữa rồi?”
“Kỳ lạ, sao bỗng nhiên lại giải tán hết rồi?”
Sở Ngữ Vi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trái tim nhỏ của nàng lại bắt đầu đập thình thịch.
Vì vậy, trong cơn hoảng hốt, nàng lại mở diễn đàn khu đại học ra một lần nữa.
Kết quả là những topic trong này đã rực rỡ hắn lên, cái gì mà ngôi sao mới nổi trong giới khởi nghiệp, cái gì mà vạch trần. . .
Còn có rất nhiều người đang dùng các loại từ ngữ để khen ngợi Giang Chu.
Nàng mở to mắt, nhanh chóng vào mấy topic này xem một chút.
Sau khi hiểu qua về tiến triển của câu chuyện, thì sắc mặt của nàng nhất thời tái nhợt.
------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất