Chương 85: Tất cả mọi người đều xin lỗi! (4)
Giang Chu. . . chưa từng làm những chuyện đó!
Giang Chu cho mình vào sổ đen không phải vì thẹn quá hóa giận.
Mà là vì nàng lựa chọn nghi ngờ Giang Chu, trong thời điểm mà Giang Chu cần sự tin tưởng nhất.
Không phải. . .
Không phải là như vậy!
Hai tròng mắt của Sở Ngữ Vi lập tức tràn đầy nước mắt.
Nàng hốt hoảng cầm điện thoại di động của mình lên, để gọi cho Giang Chu.
Quả nhiên, âm thanh nhắc nhở đối phương tắt máy đã vang lên.
Nàng không biết là Giang Chu thật sự tắt máy, hay là vì số điện thoại của nàng đã bị kéo vào sổ đen! Nàng chỉ là cảm thấy khủng hoảng không gì sánh được khi không tìm thấy Giang Chu.
Vì vậy, nàng lại điện thoại di động lên, hốt hoảng gọi cho cha mình.
“Alo, con gái bảo bối, sao lại gọi điện cho cha vào giờ này!”
“Có phải là không đủ tiền sinh hoạt không? Hay là nhớ nhà?”
Sở Ngữ Vi nghe thấy giọng nói này thì lập tức không nhịn được nữa.
Nàng bắt đầu nức nở, nhưng ba giây sau thì lệ đẫm tràn bờ đê.
“Giang Chu. . . Giang Chu. . .”
Sở Hùng nghe thấy con gái khóc thì lòng căng lên: “Giang Chu làm sao? Tên nhóc thối đó bắt nạt con à?”
Sở Ngữ Vi liều mạng lắc đầu: “Không phải, là con đã bắt nạt Giang Chu, bây giờ Giang Chu không thèm để ý đến con nữa. . .”
“À? Là con bắt nạt cậu ấy à, vậy tại sao con lại khóc như vỡ đê thế này?”
“Con cũng không biết. . . ô ô. . .”
Sở Hùng do dự một lát: “Con gái, có phải con thích Giang Chu rồi không?”
Sở Ngữ Vi không nói lời nào, vẫn chỉ có tiếng khóc ô ô truyền đến.
Tiếng khóc này khiến cho cha già của nàng cũng bắt đầu không nhịn được, đây chính là lần đầu tiên con gái mình khóc vì một tên con trai.
Không quản là chuyện gì, nhưng Ngữ Vi cũng trưởng thành rồi.
Cuối cùng, Sở Ngữ Vi cũng hơi bình tĩnh lại: “Cha, có phải là con vẫn luôn không ngoan ngoãn. . .”
Sở Hùng suýt nữa rơi lệ: “Con gái à, cha cũng không thể nói trái với lương tâm là con rất ngoan. . .”
. . .
Sau 13 tiếng chuyện chụp ảnh ở nhà hàng tây được giải quyết.
Cha mẹ của Phương Thiên Tài là Phương Hoành Quốc và Tôn Ngọc Mai đã lái xe đến trường học, lúc này thì Phương Thiên Tài còn đang núp trong nhà vệ sinh của ký túc xá để khóc.
500 ngàn, mấy con số này để cho anh ta sợ choáng váng, anh ta không biết phải đối mặt với cha mẹ mình như thế nào.
Mãi cho đến khi Phương Hoành Quốc kéo anh ta ra khỏi ký túc xá, thì anh ta mới khôi phục lại tư duy như bình thường.
“Cha mẹ, con xin lỗi, con sai rồi!”
Mặt Phương Hoành Quốc đen xì xì: “Rốt cuộc con đã làm gì? Sao tên kia lại đòi tận 500 ngàn?!”
Phương Thiên Tài lại khóc đến nấc: “Con bịa đặt vu khống ở trên internet, rồi bị tên đó bắt được, tên đó nói là không đưa tiền thì sẽ báo cảnh sát.”
“Tại sao lại có một học sinh như vậy, nơi này là đại học cơ mà?”
“Cái gì gọi là bịa đặt vu khống, không phải là trêu đùa giữa bạn bè sao!”
Tôn Ngọc Mai thấy con trai khóc không thở nổi thì nhất thời chửi ầm lên, trình độ văn hóa của bà ta không cao, chỉ học hết tiểu học liền nghỉ.
Dưới cái nhìn của bà ta, thì con trai mình vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, làm sao có thể làm chuyện phạm pháp được, nhất định là do người kia không biết điều.
Con trai mình có lòng tốt, lại chỉ muốn vui đùa một chút, nhưng người này lại bắt lấy không thả.
“Đi, đi tìm giáo viên, mẹ không tin trường học còn không có vương pháp!”
Phương Thiên Tài tràn đầy sợ hãi, dường như không thể nào khắc chế nổi bóng ma trong lòng.
Hai vợ chồng nhìn thấy cảnh này thì đau lòng gần chết.
Đến cùng là tên khốn nạn nào đã dọa con trai họ sợ thành ra như vậy.
“Con trai, con không cần sợ, hôm nay cha mẹ sẽ làm chủ cho con, xem lại dám làm trò ở đây!”
“Không sai, nếu như tên nhãi kia không xin lỗi, thì cha con sẽ đập ngôi trường này luôn!”
Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa kéo Phương Thiên Tài đi về phía phòng giáo vụ.
Lúc này, Giang Chu mới ăn cơm với mấy người Hàn Nhu xong.
Hắn đi đường cũ trở về trường học, tiện đường đi qua phòng chuyển phát nhanh, nhận ba chiếc váy lolita.
Một chiếc màu hồng, một chiếc màu vàng nhạt, và một chiếc màu xanh nước biển.
Nhìn qua thì cả ba đều rất đáng yêu và dễ thương, quả thật là mê chết người.
Hơn nữa, trên ngực chiếc váy còn in tên trang web của hắn, trừ cái đó ra thì Giang Chu còn mua vài đạo cụ như lỗ tai mèo này, chuông lục lạc này. . .tất cả đều mua 3 màu khác nhau.
“Quả thực là hoàn mỹ, quá hoàn mỹ!”
Giang Chu thán phục một câu, vẻ mặt đầy mong chờ mà nhìn về phía ba cô gái.
Quần áo nha, dù đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng khi mặc ở trên người được, hắn đang rất chờ mong, không biết hiệu quả khi ba cô gái đứng ở trên sân khấu sẽ ra sao.
“HIện giờ đã có trang phục rồi, ba người có ý kiến gì không?”
Tô Nam nhìn Giang Chu với ánh mắt cảnh giác: “Anh đang suy nghĩ cái gì?”
Giang Chu tằng hắng một tiếng: “Mọi người mặc thử xem, vừa hay chúng ta có thể diễn tập một lần.”
“Ha ha, không nhịn được mà muốn xem? Nghĩ hay quá nhỉ!”