Chương 89: Thiên sứ tại nhân gian! (4)
“Bạn học Phùng, có thể tháo khẩu trang xuống không, để thỏa mãn lòng tò mò của mình một chút?”
Hàn Nhu nghe thế cũng gật đầu: “Lần trước em cũng chưa nhìn rõ lắm.”
Ánh mắt Tô Nam cũng sáng lên, giống như cũng đang rất chờ mong.
Phùng Tư Nhược không giỏi xã giao nghe thấy mấy cô gái hỏi mình thì nhất thời luống cuống tay chân, bây giờ nàng đã khẩn trương muốn chết.
Nàng vẫn đang ở đây là vì do dự có nên đi thay trang phục biểu diễn rồi trang điểm hay không, nhưng do dự một lúc lâu rồi mà vẫn không thể bước ra bước đầu tiên.
Lúc này, nàng lại bị mấy cô gái yêu cầu tháo khẩu trang thì lại càng căng thẳng hơn.
“Sợ hãi à?”
“Ừm. . .”
Giang Chu nhìn ba cô gái: “Dù sao thì lát nữa lên sân khấu cũng thấy thôi, vội vàng làm gì?”
Hoàng Kỳ nhất thời thất vọng: “Xem với mọi người thì không có ý nghĩa, mà lòng tò mò của mình rất nặng nha!”
“Trẻ ranh thì lấy đâu ra lắm lòng tò mò thế.”
“Bạn còn tò mò hiệu quả khi bọn mình mặc váy lolita còn gì!”
Lúc này, đến lượt Giang Chu cứng họng không trả lời được: “Đó là hấp dẫn giữa khác phái, bạn cũng là con gái, tò mò với con gái làm gì.”
Hoàng Kỳ lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Thật ra thì. . .thỉnh thoảng mình cũng bị con gái hấp dẫn.”
Lời này vừa dứt, Tô Nam và Hàn Nhu nhịn không được mà lùi lại một bước.
Không ngờ Hoàng Kỳ lại đáng sợ như vậy.
Trong khi mấy người nói chuyện, Phùng Tư Nhược bỗng nhiên ló đầu ra: “Thật ra thì cũng có thể tháo. . .”
“Thật không?”
“Ừm, dù sao cũng phải lên sân khấu mà.”
Phùng Tư Nhược vừa nói xong thì ba cô gái đều lộ vẻ mong chờ.
Cô gái có thể để cho Vua của cặn bã nam như Giang Chu thừa nhận là bạn gái trước mặt mọi người, rốt cuộc sẽ có dung mạo thế nào đây?
Hơn nữa, lại còn là một cô gái đáng yêu và có tính cách khiến cho người ta thương tiếc nữa.
Bởi vậy, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Phùng Tư Nhược liền nắm lấy viền dưới của khẩu trang, lặng lẽ kéo xuống dưới.
Bình thường thì mỹ nữ sẽ được chia làm rất nhiều loại hình khác nhau, có người xương đẹp, có người khí chất đẹp, có người dáng đẹp. . .
Xương đẹp chính là chỉ ngũ quan tinh tế, sóng mũi cao hoặc là mắt to, gò má abc gì gì đó. . .
Nhưng cô gái như vậy thì dù già đi vẫn không che giấu được vẻ đẹp vốn có.
Khí chất đẹp thì là mỗi cái giơ tay nhấc chân, ngôn từ hành động đều khác biệt với người thường.
Thường thường sẽ có người nói, cô gái này rõ ràng không xinh đẹp lắm, nhưng tại sao càng nhìn lại càng thấy đẹp, đây chính là vấn đề về khí chất.
Tu dưỡng, thân phận. . .sẽ khiến cho người ta sản sinh ra các loại khí chất khác nhau, thậm chí có người chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để tim người ta đập thình thịch rồi.
Mà sau khi Phùng Tư Nhược tháo khẩu trang xuống, vẻ đẹp của nàng thì không cần phải nói, nàng có ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao, da thịt trắng bóc như trứng gà luộc, lông mi vừa vài vừa cong.
Nhất là khuôn mặt non mịn như bóp có thể ra nước này thì càng mê người hơn, điều quan trọng nhất là, khí chất của nàng rất hoàn mỹ.
Nàng giống như là một công chúa đang ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh sau ngàn năm vậy, vừa ngốc nghếch đáng yêu, lại vừa ưu nhã.
Nụ cười nhẹ nhàng và xinh đẹp của nàng còn cho người ta có một loại cảm giác như trong lòng mình bỗng nhiên có thứ gì đó bắt đầu lấp lánh.
Ngay cả hoa khôi lâu năm của thành nam là Sở Ngữ Vi thì cũng không thể so sánh được với nàng.
“Con bà nó!” Hoàng Kỳ trợn tròn mắt mà nhìn.
Nàng vẫn cảm thấy, dung mạo của đám con gái trong lớp mình quá kém, căn bản là không có người nào có thể sánh bằng nàng.
Nếu như nàng nói là thứ hai, thì có lẽ sẽ không có ai dám nói mình là số một, cho nên nàng vẫn luôn có một loại cảm giác ưu việt về dung mạo của mình.
Nhưng nàng không ngờ rằng, một cô gái có cảm giác tồn tại không mạnh như Phùng Tư Nhược lại xinh đẹp đến như vậy, rốt cuộc Giang Chu là loại quái vật gì?
Tên này có thể nhìn xuyên qua khẩu trang à?
Bằng không thì sao có thể nhận ra được một cô gái xinh đẹp như vậy chứ?
Cùng lúc đó, Hàn Nhu và Tô Nam cũng tràn đầy chấn động, hai người con đang ghét bỏ vì Hoàng Kỳ cảm thấy hứng thú với con gái, giờ thì hay rồi, kết quả là các nàng cũng bắt đầu hiểu cảm giác đó rồi, vẻ đẹp cực hạn này, là không phân biệt giới tính.
Giống như bạn nhìn thấy một cái hồ xanh như ngọc, chung quanh còn có những tán cây xanh bước và những giọt sương sớm trong suốt, khi đó, con trai nhìn thấy sẽ nói là rất đẹp, mà con gái nhìn thấy cũng sẽ nói là rất đẹp.
Nhưng cái hồ là con gái ư? Cũng không thể nào là con trai được.
Phùng Tư Nhược nhìn thấy biểu cảm của ba người thì rất khẩn trương: “Có gì. . . kỳ lạ sao?”
Tô Nam gật đầu: “Không chỉ kỳ là, mà phải nói là biến thái!”
“A. . .?”
“Là xinh đẹp đến mức biến thái.”
Phùng Tư Nhược đột nhiên đỏ mặt, vội vàng kéo khẩu trang lên.