Chương 91: Thiên sứ tại nhân gian! (6)
“Cuối cùng cũng đến giờ cơm. . .”
“Ông chủ, vẫn chưa no, cho thêm một suất!”
“. . .”
Ngay sau đó, Hàn Nhu ở trung tâm sân khấu cũng chậm rãi cất bước.
Tư thế của nàng trông rất ngự tỷ, đôi giày da nhỏ màu đen giẫm xuống sân khấu kêu kèn kẹt.
Ngay khi mọi người đang chờ mong nàng mở miệng, nàng bỗng nhiên giơ tay lên, lại cười một trận “Ha ha!”
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác Nữ Vương ngạo kiều đã phủ lên toàn trường.
“Ta ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn thời gian!”
“Oh my God! Sao còn 5 phút nữa mới đến!”
“. . .”
Lúc này, khán giả bên dưới đã hoàn toàn điên cuồng.
Bọn họ mở màn hình điện thoại di động của mình ra, bắt đầu điên cuồng múa may theo những luồng sáng nhạt.
“Em gái ngọt ngào!”
“Em gái ngọt ngào!”
“Em gái ngọt ngào!!”
Những âm thanh kích động và cuồng nhiệt này đã truyền vào hậu trường.
Tất cả những người vừa biểu diễn xong đều hết sức kinh ngạc.
Khi chúng ta biểu diễn, thì tiếng gáy của các người còn to hơn cả tiếng nhạc, bây giờ lại cổ vũ nhiệt tình như vậy.
Lúc này, Phùng Tư Nhược hơi há miệng: “Thật là lợi hại. . .”
“Lợi hại sao?”
“Ừm ừm!”
“Đi thôi, chúng ta cũng nên đi chuẩn bị thôi!”
“Ừm!”
Vị vậy, khi tiết mục sắp đến hồi kết thúc, Giang Chu liền dắt tay nhỏ của Phùng Tư Nhược đi đến khu chuẩn bị.
Ca khúc kết thúc, ba em gái đáng yêu liền cúi chào khán giả.
Trên người các nàng đã có mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh sáng trong mắt lại hết sức chói mắt.
“Xin các vị hãy ủng hộ trang web của chúng tôi!”
“Chỉ cần động ngón tay, cần món ngon nào cũng có.”
“Vừa đói vừa khát, mau chọn em!”
Ba em gái dễ thương nói xong thì xếp hàng đi vào hậu trường.
Thế nhưng khán giả ở bên dưới vẫn cứ hoan hô cổ vũ, thậm chí còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn, mọi người còn hô to: “Lại thêm một bài!”
Ngay cả MC cũng bị những tiếng kêu này dọa sợ.
Rầm rộ như vậy, ai dám khinh thường otaku nữa?
“Khụ khụ, xin mọi người hãy ngồi xuống.”
“Tiết mục tiếp theo của chúng ta vẫn đến từ nhà tài trợ Giang Chu.!”
“Xin mọi người ủng hộ hạng mục khởi nghiệp của sinh viên, ủng hộ mỗi một phần nỗ lực cũng cố gắng.”
“Tiếp theo, xin mời mọi người thưởng thức: “Nổi gió rồi!”
“Viết lời: Giang Chu.”
“Soạn nhạc: Giang Chu.”
“Biểu diễn: Giang Chu, Phùng Tư Nhược!”
Ngay sau đó, màn che bỗng nhiên bị kéo ra.
Phùng Tư Nhược mặc chiếc váy dạ hội màu tím được ánh đèn màu bạc bao phủ, khiến cho ngũ quan của nàng có thêm vài phần mông lung.
Nhưng có vẻ như nàng đang hơi bối rối, hai bàn tay ngọc xiết chặt ở trước ngực, ánh mắt tinh khiết viết đầy vô tội, ngây thơ và kinh ngạc.
Đây không phải là diễn, mà là cảm xúc chân thật của nàng.
Bởi vì Giang Chu vừa đi lên sân khấu cùng nàng đã biến mất.
Lúc này, trong mắt Phùng Tư Nhược tràn đầy vội vàng tìm kiếm, Giang Chu đâu rồi?
Rõ ràng đã nói là cùng nhau đi lên sân khâu mà.
Tại sao lại để nàng đứng trên này một mình?
Cùng lúc đó, đám khán giả đang ồn ào không ngớt, cũng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người ngọc xinh đẹp đến kinh tâm động phách ở trên sân khâu.
Trong mắt tất cả đều tràn đầy kinh ngạc.
Nàng điềm đạm đáng yêu, mê mang luống cuống, khiến cho người ta thương tiếc.
Giống như có một bàn tay nhỏ, đang bóp chặt vào trái tim của bọn họ vậy.
“Thiên . . .thiên sứ?”
“Trời đất ơi, cô ấy đang tìm ai? Tim tôi sắp nát rồi!”
“Mẹ nó, là tên khốn khiếp nào đã bỏ cô ấy lại!!”
“Ông anh, cho hỏi một chút, cô gái này thật sự là sinh viên trường chúng ta à?”
“Hỏi vấn đề ngu xuẩn thế, tôi còn không biết cô ấy thuộc về nhân gian kìa!”
“Đừng bỏ cô ấy lại, tôi cmn muốn xông lên sân khấu rồi!”
Nhưng đúng lúc này, nhạc đêm của “Gió nổi lên” đã vang lên, tiếng dương cầm du dương tràn ngập sân khấu.
Trên sân khấu, bỗng nhiên có gió thổi qua, từ nam đến bắc.
Theo khúc nhạc dạo xuất hiện, Giang Chu mới chậm rãi đi lên sân khấu, trong khoảng khắc đó, Phùng Tư Nhược lập tức an tâm.
Nàng đã không còn bàng hoàng và bất lực, chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào như gió xuân.
Lúc này, giọng hát của Giang Chu bỗng nhiên vang vọng.
“Tôi đã từng. . .”
“. . .”
Trong một khoảnh khắc, tất cả khán giả đã ngây ra như phỗng.
Bởi vì bọn họ không phân biệt được, đây rốt cuộc là tiệc tối đón sinh viên mới, hay là Thượng Đế đã tạm dừng thế giới, lại sắp xếp một tiết mục Thiên Sự hạ xuống nhân gian, còn nữa, bai hát này là cái quỷ gì?
Vì sao chỉ vài câu ca từ không giải thích được, mà đã khiến cho bọn họ nổi da gà.
Tình huống như vậy không chỉ phát sinh dưới khán đài.
Ví dụ như ba người Hàn Nhu, Tô Nam và Hoàng Kỳ vừa mới xuống sân khấu cũng như vậy.
Các nàng vừa nghe Giang Chu mở miệng thì cũng lập tức ngây ngẩn cả người, trước đó, các nàng chưa từng nghe qua bài hát này.
Các nàng còn tưởng rằng “Nổi gió rồi!” chỉ là một bài nhảm nhí nào đó, nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Hàn Nhu bừng tỉnh: “MC nói, bài hát này là do anh trai viết á?”
Tô Nam và Hoàng Kỳ cũng hiện lên vẻ mặt như gặp quỷ: “Tên này không phải cặn bã nam sao? Làm sao còn biết sáng tác ca khúc như vậy chứ?”
“Không biết nữa, chưa bao giờ nghe qua.”
“Ngày nào tôi cũng nhảy múa cho anh ta xem, nhưng anh ta chưa từng hát cho tôi nghe.”