Chương 92: Thiên sứ tại nhân gian! (7)
Cùng lúc đó, tiết mục cũng sắp đến hồi kết.
Ánh sáng màu bạc rơi vào trên sân khấu, giống như một mảnh tuyết ở trên đất, Phùng Tư Nhược thì đứng ở trung tâm của mảnh tuyết, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Thời gian giống như dừng lại, đồng thời cả sân khấu cũng dừng lại theo, duy nhất có thể cử động, chỉ có mình Giang Chu.
Hắn vươn tay, chậm rãi dắt tay của nàng.
Lúc này, giai điệu lại bỗng nhiên vang lên, tiếng hát cũng vang lên theo.
“Cơn gió đêm thổi qua, tóc mai của em đã có vài sợi bạc!”
“Xoa dịu vết sẹo hằng lại trong hồi ức.”
“Đôi mắt em ngời sáng mà cũng mịt mờ, nở một nụ cười như hoa thắm tươi.”
“Hoàng hôn che đậy cho bước chân loạng choạng của em.”
“Đến gần bức tranh giấu nơi đầu giường!”
“Hình ảnh em trong tranh đang cúi đầu trò chuyện.”
Đoạn cuối này, toàn bộ người trong sân đều đã đứng lên.
Da gà trên người bọn họ vẫn chưa biết mất, nhưng vẫn không keo kiệt mà vỗ tay tán thưởng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nghĩ đến một cô gái đã rơi vào phàm trần.
Tất cả mọi người đều thán phục một câu “Tôi đã từng mê muội trước thế giới rộng lớn này!”
Ngoại trừ thán phục ra, thì họ cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tiết mục này nữa.
Một bài hát chưa từng nghe qua, nhưng lại đâm trúng nội tâm của mọi người.
Một cô gái vẫn chưa từng gặp qua, nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều yêu thích.
Đây quả thực là một tổ hợp của thần tiên mà!
“Tại sao lại có một bài hát đẹp như vậy chứ? Sau này tôi không được nghe nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Cô gái kia là ai? Phùng Tư Nhược? Vì sao tôi chưa từng nghe nói qua?”
“Mọi người chỉ lo liếm mặt thôi à? Không thấy bài hát kia mới là kinh điển à!”
“Giang Chu là người bị đồn là cặn bã nam à? Tên này viết lách tốt như vậy sao?”
“Lại khởi nghiệp, lại sáng tác ca khúc, còn cmn biết bẫy người, Thượng Đế đóng cánh cửa nào của tên này vậy?”
“Không phải, tên này không ở trong phòng của Thượng Đế, mà là ở trong vườn hoa phía sau, cô gái kia cũng vậy.”
Cùng lúc đó, hai người trên sân khấu đã chậm rãi đứng dậy.
Sau đó, Giang Chu giao Phùng Tư Nhược cho Hàn Nhu vừa chạy lên, còn hắn thì ở trên sân khấu, giơ micro lên một lần nữa.
“Tối nay, hệ thống đặt đồ ăn online của trang web sẽ login, sẽ miễn phí toàn bộ phí giao hàng.”
“Ngoài ra, trên trang web còn có bản ghi âm của hai ca khúc vừa rồi.”
“Vừa đói vừa khát, mau chọn em, cảm ơn mọi người đã ủng họ.”
Giang Chu nói xong thì quay người đi xuống sân khấu.
Biểu diễn một trận thôi mà cũng mệt gần chết, bởi vì toàn bộ quá trình, tinh thần của hắn đều rất căng thẳng.
Nhưng bây giờ thì tâm trạng đã trở nên rất vui mừng.
Bởi vì. . . lần quảng cáo này, quả thực là không gì sánh kịp.
Mà hạng mục khởi nghiệp của hắn, cũng bắt đầu đi lên con đường kinh doanh rồi.
“Anh, anh!” Đúng lúc này, Hàn Nhu bỗng nhiên cuống quít chạy đến.
Giang Chu hơi sững sờ: “Làm sao thế?”
“Chị dâu bỗng nhiên chạy đi rồi, hình như còn rất khó chịu.”
“Rất khó chịu?”
‘Ừm, còn ôm ngực, với thở dốc nữa!”
Giang Chu nghe đến đây thì tâm thần lập tức run lên.
Là phản ứng của chứng sợ đám đông!
Người bình thường thì sẽ khẩn trương khi lên sân khấu, khi xuống thì sẽ thoải mái và ung dung hơn, nhưng người có chứng sợ đám đông thì ngược lại, bởi vì bọn họ quá sợ hãi ánh mắt của những người khác, cho nên họ sẽ nghĩ đi nghĩ lại về tình cảnh khi mình ở trên sân khâu.
Điều này dẫn đến chuyện sự khẩn trương từ trên sân khấu của họ sẽ không ngừng tăng lên.
“Chạy hướng nào?”
“Chạy từ thông đạo chữa cháy ở hậu trường, em chạy theo mà không kịp!”
Giang Chu cởi trang phục biểu diễn xuống, đưa cho Hàn Nhu: “Em gọi, giờ em đi gọi mấy người đi tìm cô ấy giúp anh.”
“Ừm, em đi luôn đây.”
......
“Buổi biểu diễn hôm nay, hai tiết mục cuối là đáng giá xem nhất!”
“Không sai, không có hai tiết mục này thì chính là lãng phí thời gian.”
“Cũng không biết Tiểu Thiên Sứ kia đã có bạn trai chưa!”
“Người anh em, ông thật sự có gan đấy, không thấy Giang Chu đứng bên cạnh cô ấy à?”
“Giang Chu thì sao?”
“Ông không nhớ Phương Thiên Tài?”
“Đệch!”
“Bỏ cuộc đi, bằng không thì tên đó có thể bẫy cho ông mất cả quần luôn đấy.”
Trong khi mọi người đang vừa nghị luận, vừa rời khỏi nơi này.
Thì hậu trường bỗng nhiên truyền đến một tin tức, Thiên Sứ ở trên sâu khấu đã mất tích!
Vị vậy, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Cái gì? Thiên Sứ mất tích?
Vậy thì cmn còn ngây người ở đây làm gì, chạy đi tìm thôi!
Sao có thể để vị Thiên Sứ điềm đạm đáng yêu kia cô đơn một mình được!
Vì vậy, hầu như tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ sức mạnh.
Đây chính là cái gọi là tuổi trẻ.
Luôn luôn tràn đầy tinh thần phấn chấn, nói cái gì thì làm cái đó, lại dễ xúc động giống như đám tâm thần.
Cùng lúc đó, Giang Chu cũng đang chạy nhanh trên con đường.
“Phùng Tư Nhược!”
“Phùng Tư Nhược, bạn ở đâu?!”
Gọi là tiệc tối thì tất nhiên phải tổ chức vào buổi tối, cho nên hiện giờ sân trường là một màu đen kịt, nếu như Phùng Tư Nhược ở đứng gần cột đèn, thì vẫn rất khó tìm.
Nhưng cũng may là trên váy dạ hội của nàng còn có một bông hoa màu bạc lấp lánh, cho nên, dù bóng đêm mờ mịt không thấy lối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút ánh sáng lấp lánh được ánh trăng phản chiếu.