Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 97: Kỵ sĩ shipper rong ruổi trong sân trường! (2)

Chương 97: Kỵ sĩ shipper rong ruổi trong sân trường! (2)


Lúc này Giang Chu cũng đã trở về phòng.
Hắn châm điếu thuốc lên, rồi ngồi xuống ghế: “Phố ẩm thực ở ngay cửa trường học, cho nên tôi đã ra quy định là, phải mang đến trong vòng 20 phút.”
Từ Hạo Đông cắn miếng bánh: “Ông lại thuê người giao hàng, lại thuê người phát triển phần mềm, vậy còn có thể kiếm tiền sao?”
“Chỉ tính riêng tiền làm trang web thì tôi đã mất 500 ngàn rồi, chắc phải một thời gian mới hồi vốn.”
“Kinh doanh, đầu tiên là phải đầu tư, nhưng mà sau này có thể kiếm được không?”
“Chúng tôi ký hiệp nghị rồi, mỗi đơn đặt hàng tôi đều sẽ rút 15 – 30% tiền hoa hồng.”
Cao Văn Khải giật mình: “Cao thế cơ à? Người ta làm cơm còn kiếm được tiền sao?”
Giang Chu gẩy tàn thuốc: “Ông cảm thấy, giá gốc của hộp cơm chiên ông đang ăn là bao nhiêu tiền?”
“Cơm thì cũng chỉ 1 đồng thôi, dầu mắm gì gì đó thì cũng không đến 1 đồng. . .con bà nó, chỉ hơn 2 đồng thôi á?”
“Vậy ông mua hộp cơm này bao nhiêu tiền?”
Cao Văn Khải lập tức nổi giận: “Tên ngu xuẩn kia bán cho tôi 15 đồng, con bà nó chứ.”
Giang Chu mỉm cười: “Vậy thì đúng rồi, tôi lấy 3 đồng, người ta vẫn kiếm được 10 đồng, nhưng tôi có thể tăng lượng khách của người ta lên gấp đôi.”
“Cái đệch, anh Giang không hổ là anh Giang.”
Giang Chu thở dài: “Làm một tháng, cũng không kiếm được nhiều tiền bằng bẫy Phương Thiên Tài một lần, tôi còn đang định bỏ dự án này, rồi trực tiếp đi bẫy người đây.”
Vừa dứt lời, ba anh em trong phòng lập tức rời xa Giang Chu.
Trên giang hồ có một lời đồn, kẻ nào bị Giang Chu để mắt đến, thì quần cộc cũng không có mà mặc.
“Anh Giang, thật ra thì làm giao đồ ăn cũng vô cùng tốt, khe nhỏ sông dài nha.”
“Đúng thế đúng thế, đi bẫy người rất nguy hiểm, không cẩn thận là thành lừa gặt tống tiền ngay.”
Giang Chu dập điếu thuốc, ung dung mỉm cười.
Mấy tên này thật sự nghĩ rằng mình sẽ làm giao đồ ăn đến chết sao? Không, hắn không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Hắn đang chờ một khoản đầu tư, dùng dự án này đổi thành tiền.
Trọng sinh trở về, hắn có rất nhiều hạng mục có thể làm, nhưng hắn không có nhiều tài chính khởi động mà thôi.
Giống như hắn cầm 1 triệu qua đây, thì có thể trực tiếp làm mua đồ online sao? Có lẽ còn chưa kịp làm trang web thì 1 triệu đã bay sạch rồi.
Có thể làm bất động sản sao? 1 triệu thì mua được cái gì? Mua nhà vệ sinh công cộng à?
Cho nên, quan trọng nhất chính là dùng hạng mục để đổi lấy tài chính, có tài chính thì hắn có thể bắt tay vào làm bất cứ lĩnh vực gì.
Mà hạng mục giao đồ ăn này, tương đương với một cái cầu của hắn mà thôi.
Sau khi nghỉ lễ mùng 1 tháng 10 xong, hắn sẽ phải đi mở rộng thị trường ở đại học Thanh Bắc, Hoa Nam, trường sư phạm. . .
Sau đó, hắn liền mang hạng mục này đi tham gia hội đầu tư.
Giang Chu xác định mục tiêu của mình, liền tách đũa ra, bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, anh Giang, chiều nay là nghỉ rồi, ông có về nhà không?”
Giang Chu gật đầu: “Về chứ, miễn cho cha mẹ tôi lại nói tôi vô lương tâm.”
Từ Hạo Đông gật đầu: “Tôi muốn đi gặp mặt Nghệ Phỉ, sau đó sẽ về nhà.”
“Nghệ Phỉ? Nghệ Phỉ nào?”
“Sao ông lại giả ngu thế hả, là ông cho tôi QQ của người ta mà.”
Phốc!
Giang Chu nghe xong thì trực tiếp phun mì xào ra ngoài, Từ Hạo Đông nói là Lý Nghệ Phỉ, cũng chính là kỹ nữ trà xanh ở chung phòng ký túc xá với Sở Ngữ Vi.
Bản thân mình đưa QQ của cô ta cho Từ Hạo Đông, lừa cô ta rằng đó là acc phụ của mình, không ngờ hai người này đã trò chuyện được gần tháng rồi.
“Lão Giang, ông làm sao vậy?”
“Khụ khụ. . .” Giang Chu khoát tay.
“Ông chắc chắn là muốn gặp mặt chứ?”
Từ Hạo Đông hơi ngượng ngùng: “Nghệ Phỉ vẫn muốn hẹn tôi ra ngoài chơi, tôi cảm thấy cũng đã đến lúc rồi.”
“Các ông mới trò chuyện được bao lâu mà bảo là đến lúc rồi?”
“Gần một tháng rồi, ngày nào người ta cũng hỏi tôi là khi nào gặp mặt, tôi cảm thấy, đàn ông con trai không nên quá rụt rè.”
Giang Chu uống một hớp nước: “Hạo Đông, chuyện này cần phải cẩn thận!”
Từ Hạo Đông ưỡn ngực: “Tôi cảm thấy gặp mặt cũng không có vấn đề, dù sao cũng là cô ấy thích tôi trước mà.”
“Ồ, vậy cho ông cái này.”
“Cái gì thế?”
Giang Chu ném một tấm thẻ lên bàn: “Quảng cáo của bệnh viện, đại hạ giá ngày quốc khánh, nằm viện được giảm nửa giá.”
Từ Hạo Đông hiện lên vẻ khó hiểu: “Thân thể tôi rất tốt, sao phải nằm viện?”
“Tin tưởng tôi, kiểu gì ông cũng sẽ cần nó!”
“Ông đừng làm tôi sợ, chẳng lẽ có người muốn đánh tôi?”
“Không phải, tình yêu sẽ đánh cho ông tỉnh, hung hăng đánh cho ông tỉnh!”
“Có ý gì. . .?”
Giang Chu sợ mình nói lỡ miệng, nên liền cầm hộp mỳ xào về giường.
Ngày mai sẽ là kỳ nghỉ mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều về nhà.
Nhưng mà mình vẫn còn chưa tán tỉnh được Phùng Tư Nhược.
Trước khi đi học, thì hắn đã chém gió với mẹ mình, còn nói là sẽ dẫn một em gái xinh đẹp hơn cả Sở Ngữ Vi về nhà ra mắt, nhưng khẳng định Phùng Tư Nhược bây giờ sẽ không đồng ý.
Cô bé kia thậm chí còn chưa đồng ý làm bạn gái hắn, cũng chỉ biết nghe chùa bài hát của hắn, không cho chút lợi lộc nào.
Hàn Nhu, Tô Nam, Hoàng Kỳ. . .
Thôi bỏ đi, chọn một người mang về nhà ứng phó đi vậy, miễn cho mẹ cứ nghi ngờ mình là gay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất