Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?

Chương 98: Mang em gái về nhà!

Chương 98: Mang em gái về nhà!


Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Chu bỗng nhiên vang lên.
Mở ra xem thì hóa ra là tên Quách Vĩ kia gửi QQ đến.
“Lão Giang, ngày mai mấy giờ ông qua đón tôi thế?”
“Móa, ông đây trở thành tài xế riêng của tên nhãi cậu rồi à?”
“Vậy để tôi lái, kỹ thuật lái xe của tôi cũng rất tốt đấy.”
Giang Chu lấy điếu thuốc ra: “Miễn đi, tôi sợ ông trực tiếp mang tôi lao xuống sông lắm, vậy đám bạn gái ở trường học của tôi phải làm sao?”
Quách Vĩ cười hai tiếng: “Ồ, đúng rồi, nhắc đến bạn gái, thì tôi có chuyện muốn hỏi ông, có phải ông và Sở Ngữ Vi cãi nhau không?”
“Cô ấy nói với ông thế à?”
“Cha Sở Ngữ Vi phải đi điều tra một vụ án, không có biện pháp lên đây đón cô ấy về, kết quả là cô ấy nói muốn đi xe khách về nhà, cho nên tôi mới cảm thấy hai người đang cãi nhau.”
Giang Chu nghe thế thì không nhịn được mà nhíu mày.
Trước kia, vì chuyện của diễn đàn nên hắn đã cho Sở Ngữ Vi vào sổ đen, thế nhưng chỉ hai ngày sau là hắn đã mở khóa rồi.
Nhưng từ hômđó, con bé này cũng không tìm hắn, coi như tìm hắn, thì nói năng cũng rất thận trọng.
“Lão Giang, còn đó không?”
Giang Chu hít một hơi thuốc lá: “Cô ấy còn nói gì với ông nữa không?”
Quách Vĩ trả lời: “Cô ấy nói là đã hiểu lầm ông, muốn tìm ông nói chuyện mà không biết mở miệng như nào, mỗi lần nhớ đến ông là sẽ khóc.”
“Cô ấy nói với ông chuyện này từ bao giờ?”
“Trưa hôm nay, cô ấy hỏi tôi cách mua vé xe khách, thuận miệng trò chuyện đến chuyện của ông.”
“Được, tôi biết rồi, ngày mai gặp mặt rồi nói tiếp!”
Giang Chu đóng giao diện của Quách Vĩ, lại mở giao diện của Sở Ngữ Vi.
Trước kia, Sở Ngữ Vi rất thích đăng bài trên QQ.
Nhưng từ sau khi mình cho nàng vào sổ đen, thì nàng liền chưa từng đăng bài nào.
“Bảy giờ sáng mai chờ mình ở cổng trường, nhớ mua bữa sáng, mình sẽ qua đón bạn.”
Sở Ngữ Vi trả lời rất nhanh, giống như vẫn đang ôm điện thoại vậy: “Không cần, cha mình sẽ đến đón mình.”
Giang Chu cười một tiếng: “Nói nhảm ít thôi, ngày mai ba ba sẽ qua đón.”
“Không phải, mình nói là cha ruột của mình.”
“Ồ, chú Sở không làm cảnh sát nữa, mà chuyển qua lái xe khách rồi à?”
“Quách Vĩ nói cho bạn biết à. . .”
Giang Chu ném tàn thuốc xuống: “Người trên xe khách rất thích cởi giày, nhất là đám đàn ông thì chân còn thối xông lên tận trời, hơn nữa, xe khách quanh năm đều không rửa, bên trong đó còn có côn trùng nhỏ chuyên môn cắn mông người.”
Sở Ngữ Vi đọc xong thì lập tức gửi một icon bình tĩnh.
“Nếu bạn thật sự cảm thấy băn khoăn, thì có thể đưa mình tiền xăng.”
“Giang Chu, cảm ơn bạn.”
Giang Chu hơi sững sờ.
Nói cảm ơn? Dĩ nhiên lại nói cảm ơn?
Trước kia, con bé này có từng nói cảm ơn với ai sao? Hôm nay bị sao thế nhỉ?
Mặt trời mọc từ phía tây à?
Giang Chu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ theo bản năng, kết quả là nhìn thấy cái mông trắng của Từ Hạo Đông.
Phi, thật là xui xẻo!
“Giang Chu, bạn vẫn còn ở đó chứ?”
“Ừm, ngày mai nhớ mua bữa sáng, chúng ta cùng đi đón Quách Vĩ.”
“Vậy bạn muốn ăn gì?”
“Mua hai suất cơm chiên gà đi, phố ẩm thực có bán đấy!”
“Được rồi, vậy mai mình sẽ dậy sớm đi mua.”
Rạng sáng ngày hôm sau.
Khí trời quang đãng nhưng lại có một tầng mưa nhỏ.
Có điều, dự báo thời tiết hôm qua không báo có mưa, có lẽ là do ông trời lại thích trêu đùa, cho nên cứ thích đá xoáy đám dự báo thời tiết.
Giang Chu thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì rời khỏi ký túc xá.
Đầu tiên, hắn đi đến ký túc xá nữ của học viện kinh tế và tài chính, giúp Phùng Tư Nhược mang hành lý xuống bên dưới.
Lúc này, dưới cửa ký túc xá đã có một chiếc xe Mercedes đang dừng.
Tài xế đeo găng tay trắng nhận hành lý trong tay Giang Chu, lại quay sang chào Phùng Tư Nhược một tiếng đại tiểu thư.
Sau đó mới mang hành lý cất vào cốp xe.
“Đi sớm như vậy, có kịp ăn bữa sáng không?”
Phùng Tư Nhược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đi ăn sáng xong mới đi.”
Giang Chu khẽ thở dài một cái: “Vốn còn định dẫn bạn về nhà. . .thôi. lần này bỏ qua cho bạn.”
“Hừ!”
“Bạn vừa hừ?”
“Không có. . . không có!”
Giang Chu hơi kinh ngạc, cười nói: “Phùng Tư Nhược, giờ bạn giỏi nha, còn biết hừ cơ đấy! Có phải không sợ mình rồi không?”
Mặt nhỏ của Phùng Tư Nhược đỏ lên: “Bạn ăn sáng chưa?”
“Mình sẽ về nhà cùng bạn, cô ấy phụ trách mua bữa sáng, vì tiết kiệm thời gian, nên chúng mình sẽ ăn ở trên đường.”
“Nhà. . . xa không?”
“Thành phố Lâm Giang, ở phía đông nam của Thượng Kinh, lái xe mất tầm 4 tiếng.”
Phùng Tư Nhược suy nghĩ một chút.
Bốn tiếng à, đủ hai giấc ngủ trưa rồi.
Nàng còn chưa bao giờ đi xa như vậy.
Hơn nữa, lại còn tự lái xe, sẽ chơi rất vui, nhỉ?
Giang Chu nhìn nàng: “Tuy thành phố Lâm Giang khá nhỏ, nhưng thật ra cũng không tệ, lần sau mình dẫn bạn đi chơi, chơi trò chơi làm cha mẹ.”
Phùng Tư Nhược nhẹ nhàng gật đầu, lông mi khẽ run lên, nhưng nàng lập tức cảm thấy không đúng.
Cái gì gọi là trò chơi làm cha mẹ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất