Chương 25: Dị thú cấp Lĩnh Chủ, khủng bố như vậy!
Giang Hàn không có kỹ năng thương tổn có phạm vi.
Nhưng vấn đề không lớn.
Sau khi thực lực đạt tới trình độ nghiền ép, chẳng qua là chuyện bắt được nhược điểm ra một đao.
Kinh nghiệm mà Sói Hoang Nguyên cung cấp vẫn rất phong phú.
Chiến lực hơn một ngàn tuy không tính là cao, nhưng là quái kinh nghiệm thì tuyệt đối hợp cách.
Mỗi lần đánh chết một con sói hoang nguyên, Giang Hàn đều có thể thu hoạch hơn một trăm tám mươi điểm kinh nghiệm, hơi có chút di động, nhưng cũng không rớt xuống một trăm tám mươi điểm.
Độ thuần thục thiên phú và độ thuần thục của võ kỹ cũng đang điên cuồng tăng lên.
Nguyên bản cách thăng cấp không nhiều lắm, theo hiệu suất này tiếp tục nữa, đoán chừng không bao lâu, sẽ lại thăng một cấp.
Nếu như bây giờ có một thẻ kinh nghiệm tu luyện thì tốt biết bao.
Nhóm năm người Giang Hàn vừa đánh vừa tiến.
Long thúc ở phía trước chủ công, Giang Hàn phụ trách một bên, Hổ thúc và Đao thúc phụ trách một bên khác, mà Triệu thúc chiến lực khá thấp, được mấy người bảo vệ ở giữa, chẳng qua cũng không có vấn đề gì lớn.
Giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp xé rách một lỗ hổng trên đám sói đang chen chúc lao đến.
Phía sau đàn sói hoang nguyên có vị cường giả Vũ Hầu cấp đang đuổi giết, cho nên chúng nó căn bản không dám dừng lại vây công đám người Giang Hàn.
Ngược lại để cho đám người Giang Hàn lộ ra thành thạo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đám người Giang Hàn không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đàn sói hoang nguyên, tạm thời an toàn.
Nhưng rất rõ ràng, trong bầy sói, có dị thú không muốn để cho đám người Giang Hàn cứ như vậy rời đi.
Giết nhiều sói Hoang Nguyên như vậy, tất nhiên sẽ khiến Lang Vương chú ý.
"Gào gừ ~ "
Sau lần thứ hai dị biến, tiếng gào thét của Ngân Dực Lang Vương khác hẳn với những con sói hoang nguyên khác, nhất là sau khi tới gần, loại chênh lệch này càng rõ ràng hơn.
Nghiêng đầu nhìn lại, Giang Hàn mới phát hiện, Ngân Dực Lang Vương vốn đang cuống quít chạy trốn, không biết từ lúc nào đã tới gần bọn họ.
Hai cánh màu trắng bạc trên lưng giãn ra.
Trên một cánh trong số đó dính không ít máu, lại cho đối phương thêm vài phần khí thế.
"Long thúc cẩn thận!"
Giang Hàn phát ra nhắc nhở đồng thời, Ngân Dực Lang Vương đã bay lên trời, hướng đoàn người Giang Hàn tấn công tới.
Tốc độ phi hành rõ ràng nhanh hơn tốc độ chạy trốn mấy phần.
Hơn nữa cảnh giới áp chế, Giang Hàn cảm giác mình còn chưa thấy rõ đối phương hành động, Ngân Dực Lang Vương đã đến trước mắt.
"Keeng!"
Một trận tiếng kim loại va chạm vang lên, sau một khắc, Giang Hàn liền nhìn thấy Long thúc bay ngược ra ngoài.
"Long thúc!"
"Ca!"
"Long ca!"
Giang Hàn cả người vọt mạnh lên, đem Long thúc trên không trung đón lấy.
"Còn hô hấp, chỉ là hôn mê."
Ngón tay Giang Hàn đặt dưới mũi Long thúc, xác định Long thúc chỉ hôn mê, liền giao cho Hổ thúc.
Giang Hàn nghĩ tới dị thú cấp Lĩnh Chủ sẽ rất mạnh, nhưng tình huống hiện tại, không khỏi cũng quá mạnh mẽ.
Chỉ vừa đối mặt, Long thúc thân là Đại Võ Sư đã bị đánh ngất xỉu.
Trong đó tất nhiên có nhân tố đối phương đánh lén, chú Long phòng bị không kịp.
Nhưng có thể một kích "phế đi" Long thúc thân là chủ công thủ, dù là Giang Hàn, cũng phải chấn động.
Phiền phức lớn rồi.
Sau khi Long thúc hôn mê, Hổ thúc chăm sóc hắn, Đao thúc có thương tích trong người, chiến lực của Triệu thúc cũng không phải rất mạnh.
Nói cách khác, toàn bộ tiểu đội đã mất đi chiến lực chính diện chống lại Ngân Dực Lang Vương!
Làm sao bây giờ?
"Tiểu Hàn! Chia nhau phá vòng vây, đừng ham chiến, chỉ cần có thể chạy đến bên cạnh vị Võ Hầu kia là an toàn!"
Vào thời khắc mấu chốt, Hổ thúc cao giọng hô một câu.
Giang Hàn nghe rõ ràng, cũng biết đây là cơ hội duy nhất.
Trong tình huống không ai có thể chính diện chống lại Ngân Dực Lang Vương, cũng chỉ có chia nhau phá vòng vây, mới có thể tận khả năng sống sót.
Nhưng nói cho cùng, dưới tình huống này chia nhau phá vây, ắt sẽ có một người bị Ngân Dực Lang Vương truy sát.
Mà vô luận là Hổ thúc, Đao thúc hay là Triệu thúc, đối mặt Ngân Dực Lang Vương, đều chỉ có một con đường chết.
Cho nên, để ai chết?
Nhìn Ngân Dực Lang Vương điều chỉnh thân hình, hai cánh lần nữa giương lên, Giang Hàn liền biết mình nhất định phải mau chóng làm ra quyết định.
Hít sâu một hơi, một đao chém ngang hông một con sói hoang đang xông tới, sau đó cầm chân sói đập về phía Ngân Dực Lang Vương.
Hiện tại thuộc tính lực lượng của Giang Hàn vẫn rất cao, chỉ một lần này, nếu như nện ở trên người sói hoang nguyên khác, sợ là không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng nện lên người Ngân Dực Lang Vương chỉ khiến đối phương run rẩy thân thể, sau đó trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận nhìn lại.
Giang Hàn giơ ngón giữa về phía đối phương, cũng mặc kệ đối phương có xem hiểu hay không, nhanh chân bỏ chạy.
Mục đích của hắn rất đơn giản, hấp dẫn lực chú ý của Hoang Nguyên Lang Vương, để tránh Hổ thúc bọn họ bị đuổi kịp.
Mặc dù chiến lực của bản thân Giang Hàn cũng không cao bao nhiêu, nhưng tóm lại so với bọn Hổ thúc cao hơn không ít.
Chiến lực gần năm ngàn, đánh không lại chạy hẳn là có thể chạy mất?
"Gào gừ ~ "
Lại là một tiếng sói tru, nhưng một tiếng này, có chút không giống với lúc trước.
Bởi vì sau khi Ngân Dực Lang Vương kêu xong một tiếng này, những con sói hoang nguyên khác đều phụ họa theo, trong thanh âm mang theo vẻ bi thương nồng đậm, dường như còn có vài phần thấy chết không sờn.
Sau một khắc, Giang Hàn liền thấy chung quanh vốn là sói hoang nguyên còn đang chạy như điên muốn thoát đi, đồng loạt hướng hắn vọt tới.
"Tình huống gì đây!"
Dường như dự cảm được nguy hiểm sắp đến, Giang Hàn giờ phút này chỉ cảm thấy sau lưng mình mát lạnh, sau đó tóc gáy đều dựng đứng lên.
Hắn không phải chỉ đập Ngân Dực Lang Vương một cái thôi sao? Làm sao còn làm ra cái này?
Đáy lòng kinh ngạc, nhưng dưới tay Giang Hàn lại không chậm chút nào.
Biết không thể ham chiến, Giang Hàn cũng không đoái hoài tới điểm kinh nghiệm đánh chết những con sói hoang mang đến.
Đoản đao trong tay mở đường, không cầu đánh chết, chỉ cầu phá vòng vây, tốc độ lại tăng lên mấy phần.
Nhưng Giang Hàn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Ngân Dực Lang Vương sau lưng mọc hai cánh.
Sói hoang nguyên bình thường mang đến cho Giang Hàn uy hiếp lớn như vậy, số lượng nhiều một chút, cũng sẽ không hình thành hiệu quả biến chất.
Nhưng Ngân Dực Lang Vương thì khác, tuy Giang Hàn đang xông về phía trước nhưng hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở Ngân Dực Lang Vương phía sau.
Mắt thấy đối phương hóa thành một đạo tàn ảnh màu bạc xông thẳng đến mình, Giang Hàn cảm giác mình chưa từng chuyên chú như vậy.
Xoay người chính là một đao chém ra.
"Cửu Trọng Lôi Đao!"
Cùng lúc đó, bước chân hắn khẽ nhúc nhích, ngay khi Ngân Dực Lang Vương sắp chạm vào nhau, Giang Hàn nghiêng người tránh được đòn tấn công chính diện của Ngân Dực Lang Vương.
Ngược lại một đao bổ về phía chiếc cánh bị thương của Ngân Dực Lang Vương.
Mục tiêu của Giang Hàn rất đơn giản.
Ngân Dực Lang Vương dị biến lần thứ hai, thực lực tăng lên rất lớn nhờ vào hai cánh sau lưng.
Có hai cánh, Ngân Dực Lang Vương vô luận là tốc độ, hay là phương thức công kích, đều có cải biến rất lớn.
Nhưng nếu phế đi một cánh của đối phương, kết quả sẽ khác.
Ngân Dực Lang Vương không có cánh, cũng chỉ có thể chạy trên mặt đất, tuy rằng công kích vẫn cường hãn như trước, nhưng tóm lại vẫn có dấu vết để lần theo.
Vết thương trước đó hẳn là do vị Võ Hầu kia lưu lại, giờ phút này liền thành mục tiêu công kích của Giang Hàn.
Chỉ có điều Giang Hàn nghĩ rất hay, Ngân Dực Lang Vương căn bản sẽ không cho hắn cơ hội như vậy.
Cuối cùng vẫn là thực lực nghiền ép một mảng lớn.
Vẻn vẹn chỉ là vỗ cánh một cái, bảo vệ vết thương, liền để cho tất cả công kích của Giang Hàn thất bại.
Càng kỳ quái hơn là ở chỗ.
Một đao này của Giang Hàn bổ vào trên cánh Ngân Dực Lang Vương, chẳng những không thể lưu lại vết thương, ngược lại vang lên một tiếng kim thiết giao nhau chói tai.
Sau đó, đoản đao trong tay hắn, rất không hợp thời mà gãy thành ba đoạn!