Chương 128: Cảm giác nguy cơ
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình hơi do dự, con bé này thường xuyên không ăn cơm, có thể gầy đi không?
Nếu con bé gầy đi, mặt tròn nhỏ lại biến thành mặt trái xoan, vậy thì không dễ nhìn rồi.
Rầu rĩ một lát, Phương Bình chỉ có thể tự an ủi mình, Huyết Khí Hoàn bổ khí huyết, khí huyết dồi dào, con bé này chắc là không gầy được.
Phương Viên lại không biết Phương Bình nghĩ nhiều như vậy, Phương Viên vừa tiếp xúc võ đạo, đối với thung công cảm thấy rất hứng thú.
Nghe thấy phải luyện thêm, cũng không gạt bỏ, ngược lại hưng phấn nói: "Được rồi, em lập tức đi thay quần áo!"
"Không vội, ban đêm cũng được..."
"Sao có thể không vội, ngay bây giờ, Phương Bình, đừng có lười biếng!" Con bé một mặt không vui.
Đang lúc hưng phấn, Phương Viên chỉ mong sao bắt đầu luyện ngay bây giờ.
Phương Bình liếc nhìn cô một chút, rất tình nguyện thỏa mãn nguyện vọng của cô, gật đầu cười nói: "Được, em thay quần áo đi, anh lập tức đến dạy em."
Cô bé nhảy nhót đi thay quần áo, Phương Bình lo lắng, đợi chút nữa phải luyện thêm đến trình độ gì mới tốt?
...
Hơn một giờ sau.
Phương Viên vẻ mặt cầu xin, thở như trâu nói: "Anh, còn phải luyện nữa à?"
"Ừ, chịu được khổ trong khổ mới là người trên người khác, không phải em muốn thi Ma Đô Võ Đại sao?
Bây giờ không chịu khổ, sau này làm sao lên được Võ Đại?"
"Thế nhưng là..."
Cô bé rất muốn phản bác, anh không như vậy mà!
Ba năm cấp ba, đến đoạn thời gian cuối Phương Bình mới cố gắng, trước đó luôn rất thoải mái có được hay không.
Làm sao đến lượt cô, mới cấp hai đã phải chịu khổ rồi?
Phương Bình đã sớm đoán được cô muốn nói gì, cười ha hả: "Anh của em không giống em, anh là thiên tài."
"Chớ vội phủ nhận!
Nếu anh không phải thiên tài, những người khác không thi đậu Ma Đô Võ Đại, anh làm sao lại thi đậu?"
"Em là người bình thường, phải cố gắng mới được, bây giờ chút khổ đó còn không chịu được, sau này cũng không có triển vọng lớn."
"..."
Tẩy não em gái một hồi, thấy cô mệt cũng sắp đứng không nổi rồi, lúc này, Phương Bình mới hài lòng nói: "Được rồi, hôm nay thế này đã, ngày mai tiếp tục."
"A?"
Phương Viên ai oán: "Ngày mai nhà dì út đến chơi, anh không phải nói rõ không luyện rồi sao?"
"Chăm chỉ không ngừng mới là đạo tập võ!" Phương Bình nghiêm mặt nói: "Anh nói không luyện, em liền muốn lười biếng, có thể luyện tốt thung công sao?"
"Anh..."
Phương Viên cảm thấy thật oan ức, anh nói không luyện, em nào biết được anh lại đổi ý chứ.
Phương Bình đang muốn tiếp tục nói vài lời, thì điện thoại rung lên.
Nhận điện thoại, phất phất tay với em gái, để cô bé đi nghỉ ngơi, trước khi đi không quên ra hiệu nàng uống cốc nước...
Chờ nhìn thấy Phương Viên một ngụm uống hết cốc nước cho thêm Huyết Khí Hoàn, lúc này Phương Bình mới yên tâm.
Xem ra ngày mai có thể xem kịch vui rồi.
...
Phương Viên vừa đi ra ngoài, Phương Bình lập tức cười nói: "Anh Vương, không làm phiền anh đấy chứ?"
"Không sao, vừa mới đi ra ngoài một chút."
Vương Kim Dương thuận miệng trả lời, hỏi: "Gọi điện có chuyện gì không?"
Phương Bình kể tóm tắt chuyện của Thiên Nam Võ Đại, Vương Kim Dương trầm mặc một lát, ngữ khí có vẻ hơi phức tạp nói: "Không có nguy hiểm gì lớn.
Trước đó, Thiên Nam Võ Đại có một nhiệm vụ, bởi chuẩn bị không đủ, học viên tinh anh bị tổn thất nặng nề.
Hiện tại vì bổ huyết, phòng ngừa gián đoạn."
"Tổn thất nặng nề?"
Đây cũng là quan tâm chủ yếu của Phương Bình, Võ Đại thật có nguy hiểm như vậy sao?
"Thiên Nam Võ Đại, toàn trường có 18 vị võ giả cấp 3, nhiều hơn Nam Giang Võ Đại hai người!
Nhiệm vụ lần trước, hi sinh 8 người!"
Ngữ khí Vương Kim Dương hơi nặng nề, dùng "Hi sinh", mà không phải chết!
Từ "Hi sinh" này, không phải ai cũng có thể dùng.
Phương Bình giống như nghe hiểu một chút, ngữ khí cũng hơi trầm xuống: "Làm sao lại hi sinh nhiều người như vậy?"
"Có một số việc, nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của cậu!" Vương Kim Dương thản nhiên nói: "Càng là tinh anh, càng hưởng thụ lợi ích, thì càng phải nỗ lực."
"Anh đã nói sớm rồi, cam chịu tầm thường, vậy dĩ nhiên chuyện gì cũng không có.
Nếu không cam chịu tầm thường, thì chuẩn bị sẵn sàng."
"Thiên Nam Võ Đại lần này hi sinh nhiều học viên tinh anh như vậy, cũng không liên quan đến công tác chuẩn bị của bọn họ."
Vương Kim Dương không khỏi nghĩ đến một màn trước đó, Thiên Nam Võ Đại là nhóm đầu tiên tiến vào địa quật trấn áp thế lực nổi loạn.
Quân khu Tây Nam và Tây Nam Võ Đại, thực lực mạnh hơn Thiên Nam Võ Đại, thực lực của sĩ quan dẫn đội và thầy hướng dẫn Tây Nam Võ Đại cũng đủ mạnh mẽ.
Duy chỉ có Thiên Nam Võ Đại, thực lực người dẫn đội người hướng dẫn thực lực chênh lệch một chút, lúc xảy ra chuyện, không thể trước tiên bảo vệ những học viên kia.
Rất nhiều học viên lần đầu tiến vào địa quật, không chuẩn bị kỹ càng, thoáng cái đã chết mấy người.
Không nghĩ về những điều này, Vương Kim Dương tiếp tục nói: "Cậu là muốn hỏi mấy bạn học của cậu có nguy hiểm hay không à?
Chắc chắn có nguy hiểm, nhưng hiện tại vấn đề đã tạm thời được giải quyết, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, chưa đến cấp 3, cũng không cần thiết phải lo lắng gì."
"Vậy thì tốt rồi..."
Phương Bình thở nhẹ ra, quan hệ giữa cậu và Dương Kiến cũng không tệ lắm, thật có nguy hiểm lớn, thế nào cũng phải nhắc nhở cậu ta vài câu.
"..."
Hai người không có nói tiếp, nhanh chóng cúp điện thoại.
Phương Bình cúp điện thoại rồi, lại rơi vào trầm tư.
Dù Vương Kim Dương không nói nhiều, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nguy cơ nồng đậm.
Học viên tinh anh là cái gì?
Tại các trường Võ Đại, cấp thật sự 3 mới là tinh anh.
Thiên Nam Võ Đại tổng cộng có hơn mười học viên cảnh cấp 3, một lần nhiệm vụ tổn thất hơn phân nửa, cái này thật sự vô cùng nghiêm trọng rồi!
Nguy hiểm dạng gì, nhiệm vụ dạng gì, có thể khiến nhiều võ giả cấp 3 như vậy chết đi?
Dương Thành lớn như vậy, có võ giả cấp 3 sao?
Dương Thành bên này, một Hoàng Bân, cũng cần tìm người giúp đỡ, có cấp 3 hay không rất khó nói.
Bởi vậy có thể thấy được, võ giả cấp 3 đã không yếu, xem như nhân vật lớn.
Nhưng nhân vật lớn này, còn trẻ như vậy, đều rất có tiền đồ, thời gian một chớp mắt, cứ như vậy chẳng còn rồi.
"Xem ra mình phải mau chóng đột phá cấp 1, không thể tiếp tục uẩn dưỡng."
Trong lòng Phương Bình đã quyết định, cảnh giới chuẩn võ giả thời gian quá dài, chưa chắc là chuyện tốt.
Giữa tháng 6, Phương Bình gặp mặt Vương Kim Dương, khí huyết đột phá 180 cal, hoàn thành hai lần tôi cốt.
Nhưng càng lên cao, khí huyết càng khó tăng trưởng, tiêu hao cũng càng lúc càng lớn!
Hiện tại đã đến đầu tháng 7, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Tốc độ tăng khí huyết của Phương Bình lúc này chậm hơn trước rất nhiều:
Tài phú: 3200000
Khí huyết: 189 cal
Tinh thần: 199 hz
Khí huyết dừng ở 189 cal, không nhúc nhích, lực tinh thần lực, nửa tháng trước đã đạt đến 199 hz, cũng không nhúc nhích.
Phương Bình suy đoán, 200 là cái rào cản lớn.
Khí huyết 200 cal, rất có thể chính là lúc tôi cốt lần ba.
Nhưng giá trị tài phú tiêu hao quá nhanh!
Tháng 4, 1000 giá trị tài phú tăng lên 1 cal.
Sau này đạt tới giới hạn trên thân thể, bình quân hai, ba vạn giá trị tài phú mới tăng lên 1 cal.
Đợi đến sau khi đột phá 150 cal, bình quân bốn, năm vạn giá trị tài phú mới tăng lên 1 cal.
Trước trước sau sau, giá trị tài phú đến tay Phương Bình cao tới hơn 600 vạn, hiện tại tiêu hao 300 vạn giá trị phú tài phú rồi.
Đợi đến lần thứ ba tôi cốt, còn không biết phải tiêu hao bao nhiêu, rất có thể chỉ còn lại khoảng 200 vạn giá trị tài phú.
Hiệu quả của giá trị tài phú dùng tốt hơn tiền mặt, đổi thành người khác, ba lần tôi cốt chẳng phải là phải tiêu hao nghìn vạn tài nguyên?
Khó trách ngay cả Vương Kim Dương cũng không theo đuổi ba lần tôi cốt, bởi ba lần tôi cốt, khả năng tài nguyên tiêu hao cũng không ít hơn anh ấy dùng để lên đến cấp 3.
Mặt khác Phương Bình còn bỏ ra 50 vạn tiền mặt, mua từ Vương Kim Dương ba bình Cường Thân Dịch với giá hữu nghị.
Tính như thế, cậu cũng tiêu hao không ít tài nguyên.
"Đợi thêm một thời gian, lúc khai giảng nếu vẫn không thể ba lần tôi cốt, mình liền trực tiếp đột phá."
Không thành võ giả, làm chuyện gì cũng do dự.
Chỉ có thành võ giả, mới thuận tiện cho công việc Phương Bình sau này.