Chương 158: Nhìn vào thực tế đi! (2)
“Cho dù những lời này không công bằng đối với quân sĩ và võ giả, nhưng chúng ta phải thừa nhận, nếu như không phải các thiên tài võ giả chúng ta trấn thủ, chỉ huy chiến dịch, mạo hiểm tiến mạnh, thi hành chiến thuật trảm thủ (chém đầu), các người còn có thể giống như bây giờ hưởng thụ an nhàn như vậy không?”
Hoàng Cảnh sắc mặc thống khổ, ẩn ẩn có chút phẫn nộ nói: “Cho dù như vậy, mỗi năm đều có số lớn tinh anh mất mạng ở địa quật!
Năm đó, vì muốn thể giới không bị rơi vào cảnh loạn lạc, khiến người dân bình thường có thể an cư lập nghiệp, không vì những việc này khủng hoảng lo lắng.
Các trưởng bối trước cũng quyết định không công khai tin tức này cho những người dân bình thường!
Nhưng có công bằng không?
Càng ngày càng nhiều thiếu niên tài đức hơn người, ở trên tiền tuyến, ngay cả một tên gọi anh hùng cũng không có, thậm chí phải tuyên bố với bên ngoài, là chết vì do huấn luyện hoặc là nhiệm vụ!
Đây không công bằng!
Người yếu còn ở đây chất vấn, võ giả vì sao phải hưởng thụ một vài đặc quyền?
Vì sao?
Các người nói xem vì sao như vậy?
...”
“Hoàng viện trưởng, xin ngài bình tĩnh!”
Trần Chấn Hoa quát khẽ: “Sự việc vẫn chưa tới mức độ đó, tôi không phủ nhận công lao và công hiến của bất kỳ người nào, sinh viên học viện Khoa Văn cũng đang nỗi lực trả công cho bọn họ!
Xã hội an bình, kinh tế phát triển, quốc gia mới có càng nhiều tài chính và tài nguyên đầu tư vào khoa võ.
Các sinh viên học viện Chế Tạo, đang sáng tạo ra thuốc mới, cải cách công pháp, cải thiện binh khí.
Các học sinh học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật, cũng đang đảm nhiệm một tuyến chỉ huy quân sự, xông pha chiến đấu cũng không phải chỉ có đơn độc Học viện Binh Khí.
Chia làm bốn học viện lớn cũng là vì muốn phát huy khả năng tốt nhất của mỗi người.
Nhưng bây giờ tầm quan trọng của Học viện Binh Khí vượt quá giới hạn cường hóa, đối với những học viện khác không công bằng!”
“Công bằng?”
Hoàng Cảnh nhàn nhạt nói: “Ma Võ cường giả vi tôn, ông nếu là tông sư, vậy thì có thể nói công bằng với tôi!
Nếu ông không phải, vậy thì không cần nói công bằng với tôi!”
“Ông!”
Trần Chấn Bình giận tím mặt, nói lý với ông ta, ông ta lại nói vũ lực với mình, nói ông ta là võ phu, ông ta lại nói đạo lý.
Nhưng thân phận Hoàng Cảnh là một tông sư, lại có thể áp chế ba học viện đại học khác nên không ngóc đầu lên được.
Trần Chấn Hoa nổi nóng đến cùng cực, hừ nói: “Đợi hiệu trưởng trở về, tôi sẽ tìm hiệu trưởng nói lý!”
“Tùy ông!”
Hoàng Cảnh xem thường, thản nhiên nói: “Sát hạch phân chia học viện bắt đầu, các học viện cạnh tranh công bằng, nếu có chuyện uy hiếp đe dọa, một khi bị phát hiện, nghiêm khắc xử lý!
Tôi nói chính là đạo sư, đặc biệt là đạo sư của các học viện khác, chú ý đúng mực!”
Các đạo sư học viện Khoa Văn đều có chút xấu hổ, chuyện này các người Học viện Binh Khí làm còn tạm được, học viện Khoa Văn thực lực vốn kém một chút làm sao làm được chuyện này.
...
Quảng trường trước tòa nhà Thực Huấn.
Đường Phong lớn tiếng nói: “Lầu một là học viện Khoa Văn, lầu hai là học viện Chế Tạo, lầu ba học viện Chiến Thuật, lầu bốn Học viện Binh Khí!”
“Bây giờ là 7 giờ 57 phút, 8 giờ đóng cửa, 9 giờ mở ra!”
“Lúc tòa nhà mở cửa, các em ở tầng nào thì chính là sinh viên của học viện đó.
Mỗi lầu tối đa 400 người!
Người bị thừa ra, hoặc lén đổi tầng, cả tập thể sẽ bị khấu trừ 30 điểm thưởng!”
Lời này vừa nói ra, các học sinh xôn xao.
Đây rõ ràng chính là cổ vũ bọn học đi cạnh tranh, đi đấu, nếu bằng không có người nhất định sẽ lén đổi tầng lầu, có thể sẽ khiến cho mấy người bị khấu trừ điểm thưởng.
30 điểm thưởng, ba viên Khí Huyết Đan cấp một, cho dù Phó Xương Đỉnh thuộc loại sinh viên giàu nứt vách, cũng phải cẩn thận quý trọng điểm thưởng.
Phó Xương Đỉnh quyết định uống thuốc dương cao tên tuổi, cũng chuẩn bị ba viên Khí Huyết Đan cấp một.
Xôn xao náo động lên, không có người chất vấn cũng không dám chất vấn.
Rất nhanh có sinh viên hỏi: “Thưa thầy, có thể mang theo binh khí không?”
Đường Phong đảo qua người vừa mới nói, thấy cậu ta cầm trong tay một con dao găm, trầm ngâm trong giây lát mới nói: “Không cho phép mang theo binh khí kim loại, tầng một có binh khí bằng gỗ, có thể lấy dùng.
Các em đều là tân sinh viên, ra tay không có chừng mực, dễ tạo thương vong nhiều.
Binh khí bằng gỗ có thể giảm thiểu thương vong...”
Một câu “giảm thiểu thương vong” mà không phải là tránh khỏi thương vong, khiến không ít sinh viên lập tức lĩnh hội được ý tứ, sắc mặt có chút trắng ra.
Rõ ràng, thương vong là chuyện không thể không xảy ra.
Bị binh khí bằng gỗ đánh trúng vào bộ phận quan trọng, tử vong cũng không phải không thể, chỉ là không nguy hiểm bằng binh khí kim loại thôi.
Đường Phong nói xong một câu, liền nói tiếp: “Ngoại trừ không cho phép mang binh khí kim loại, những cái khác đều được!
Liên thủ cũng được, bao vây tấn công cũng được, đây đều là do các em lựa chọn.
Võ giả nhất định phải cạnh tranh, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, chuyện không thể làm, bảo vệ thân thể còn tốt hơn là tức giận so tranh nhất thời!
Các học viện đại học đều có ưu và nhược điểm của mình, Học viện Binh Khí cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, mà phù hợp với bản thân mới là tốt nhất!”
Đường Phong nói xong, quát to: “Bây giờ vào trận!”
Các sinh viên nghe câu này, lập tức cùng nhau xong vào.
...
Thời khắc các sinh viên bước vào, các cánh cửa của tòa nhà đều bị đóng lại, chỉ giữ lại một con đường duy nhất, do đích thân mấy vị đạo sư trấn giữ.
Con đường này cũng là con đường khẩn cấp cứu viện.
Các sinh viên ra tay chưa có chừng mực, nếu thật sự xuất hiện thượng vong, trường học cũng sẽ hết sức tránh né, sẽ cứu viện ngay lập tức.
...
Vừa vào tòa nhà, đập vào mắt chính là trung tâm đại sảnh rộng lớn.
Hơn một nghìn sinh viên tiến vào, cũng không phải là chen chúc quá đông.
Ở giữa đại sảnh, đặt rất nhiều giá binh khí, bên trên để đầy các loại binh khí bằng gỗ, đao, thương, kiếm, muốn có cái gì, gần như đều có cái đó.
Bởi vì cây gậy gỗ của Phó Xương Đỉnh không phải là vũ khí kim loại, có thể mang vào bên trong.
Vừa vào tòa nhà, Phó Xương Đỉnh liền tiến tới bên cạnh Phương Bình, thấp giọng nói: “Cậu muốn lấy vũ khí dùng không?”
Phương Bình gật đầu, có vũ khí mạnh hơn không có, thực lực của bọn họ bây giờ vẫn chưa phải là quá mạnh, có vũ khí trong tay, trong lòng cũng ổn định một chút.
Đương nhiên, thật muốn gặp được đối thủ có thực lực ngang nhau, không quen dùng vũ khí còn tiếp tục dùng đó chính là chướng ngại vật.
Phương Bình cũng không nói nhiều, lên phía trước lấy một khúc gỗ côn dài hơn một mét.
Lúc này cậu vẫn chưa học qua cách dùng binh khí, cây gậy là thích hợp nhất, sức lực đủ là được.
Những người khác, có người lấy vũ khí có người không lấy.
Có người cảnh giác nhìn xung quanh, có người nhìn không chớp mắt, dọc theo thang bộ đi lên lầu.
Phương Bình cũng không gấp gáp, cầm cây gậy trong tay cân nhắc một chút, nghiêng đầu hỏi Phó Xương Đỉnh nói: “Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
“Đợi một chút!”
Phó Xương Đỉnh lắc đầu nói: “Giai đoạn đầu tiên nhất định khá là hỗn loạn, kiến nhiều có thể cắn chết voi, có một vài người không tự mình biết mình, nhất định muốn xông một lần vào lầu bốn.
Chúng ta đợi một chút, đợi một vài thực lực không đủ, nhận thấy mình chỉ có thể vào ba tầng còn lại, sau đó chúng ta hãy qua đó.”
“Được, vậy chúng ta trước chia nhau ra hành động, đến lúc đó gặp nhau ở lầu bốn.”
Phương Bình không có dự định với người này cùng nhau hành động, nói xong liền cầm cây gậy gỗ đi lên lầu hai.
Thấy Phương Bình đi rồi, Phó Xương Đỉnh không khỏi thầm mắng một tiếng, tên này tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, Phương Bình mà xảy ra phiền toái gì, cậu ta một mình thật đúng là không làm tốt được.
...
Lầu bốn.
Đường Tùng Đình bước vào đại sảnh, lúc này đại sảnh đã đến hơn mười người.
Quét quanh một vòng, Đường Tùng Đình đi tới một bên cạnh người con trai tóc húi cua, ngồi xổm xuống, cởi mở cười nói: "Đường Tùng Đình!"
"Triệu Lỗi!"
"Liên thủ?"
Triệu lỗi cau mày nói: "Không cần."
"Ha ha!"
Đường Tùng đình cũng không nhiều lời, đứng dậy liền đi, Triệu lỗi ở tại phòng số 1, cũng là một trong 4 người võ giả tôi cốt lần hai, thực lực không kém.
Đường Tùng Đình dự định tìm người liên thủ với cậu ta, đánh một lần với Phó Xương Đỉnh.
Chẳng qua đối phương vậy mà không muốn, cậu ta cũng không bắt buộc, Đường Tùng Đình tự nhận mình thua kém người này.