Chương 161: Không làm cái quái gì thì thật có lỗi với cậu (3)
Không ít sinh viên đã lên cơn giận dữ, Phương Bình năm lần bảy lượt hạ thấp bọn họ, đây đã khiến rất nhiều người không thể nhịn được nữa.
Nếu không phải nhìn xung quanh người quá nhiều, không biết ai nên ra mặt, sớm đã có người muốn ra mặt trừng trị Phương Bình.
Chính lúc này, trong đại sảnh, một cái loa phát thanh trong góc đột nhiên truyền tới tiếng người: “Đánh bại cậu ta, cho cậu ta biết Ma Võ cũng không phải không có người!
Trường học võ bình thường có rất nhiều nhân tài cá biệt, không có nghĩa là có thể coi thường Ma Võ!
Rất tốt, cũng để chúng tôi nhìn xem, các em rốt cuộc có xứng đáng được bồi dưỡng hay không, các đạo sư cũng đang nhìn biểu hiện của các em!
Ai đánh bại cái tên ăn nói ngông cuống này, khen thưởng 50 điểm thưởng, điểm thưởng đó sẽ bị khấu trừ từ Phương Bình!”
“...”
Đại sảnh, yên tĩnh chốc lát.
Rất nhanh tất cả ánh mắt của mọi người đều có chút bất đồng.
m thanh vừa nãy là tới từ viện trưởng Hoàng Cảnh!
Các đạo sư đang nhìn, viện trưởng đang nhìn, còn có khen thưởng 50 điểm thưởng!
Cho dù Phó Xương Đỉnh, lúc này ánh mắt cũng phức tạp có thể giết người, tôi nói đừng làm gì ngu ngốc, đừng làm gì kỳ quái, cậu xem cậu đang gì đây!
Tiếp theo nên làm sao đây!
Là làm theo dự tính ban đầu hay là ngược lại đánh Phương Bình, kiếm 50 điểm thưởng?
Mà Phương Bình, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo liền cười nói: “Viện trưởng, đánh bại em khấu trừ điểm thưởng của em, vậy em đánh bại bọn họ thì sao?”
Phi võ giả 1 điểm, võ giả 5 điểm!”
“Keo kiệt quá, có điều tốt hơn là không có...”
Phương Bình cười một tiếng, cầm cây gậy trong tay lên, cười lớn nói: “Các cậu đã nghe rồi, tôi cho các cậu tranh lấy phúc lợi, các cậu cũng là phúc lợi của tôi, võ giả phải tranh, liền bắt đầu từ bây giờ!”
Vừa dứt lời, Phương Bình bước một bước dài nhảy vào giữa đám phi võ giả.
Mọi người lúc này còn chưa kịp phản ứng, gậy gỗ trong tay Phương Bình đùng đùng không ngừng vung xuống!
“A!”
“Bà mẹ nó!"
“Tôi chưa nói động thủ!”
“...”
Những người này lộn xộn hét loạn, không ít người vừa tức vừa gấp, bọn họ còn chưa động thủ, Phương Bình vậy mà liền ra tay!
“Khốn nạn, 1 đấu 300, giết chết cậu ta!”
Có võ giả phản ứng lại, tức hổn hển rống to, tiếp đó chạy như bay hướng về Phương Bình.
“Ầm.”
Phương Bình vung gậy đánh vào đầu võ giả, cũng không nhìn cậu ta kêu thảm, chân phải giống như cây roi, chân trái quất bay ra ngoài một tên võ giả đánh lén phía sau!
“Khí huyết tiêu hao rất nhanh, không sao, có tài phú có thể dùng, điểm thưởng tích lũy có thể làm tiền dùng, không thiệt!”
Phương Bình cũng là quyết tâm, trước đó khiêu khích toàn bộ, thật sự có chút thất vọng, sinh viên Ma Võ làm cho cậu cảm thấy kém xa Vương Kim Dương, khiến cậu có chút hối hận lựa chọn đến Ma Võ.
Mặt khác, cũng là biểu hiện thực lực của mình cho các đạo sư Ma Võ!
Bây giờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, càng đền bù cho tâm tư không nỡ đầu tư của cậu.
Một cước quất tên võ giả đánh lén ra ngoài, Phương Bình lớn tiếng nói: “Đều chưa ăn cơm sao? Tôi còn chưa làm nóng người đâu!”
“Phách lối! Phó Xương Đỉnh, cậu là bên nào?”
Trong đám người, Triệu Lỗi quát lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Xương Đỉnh.
Phó Xương Đỉnh cắn chặt răng, đột nhiên nói: “Các người chính là một đám phế vật, đến đi, lão tử hai người bọn tôi chọn lấy toàn bộ các ngươi!”
Cậu cũng nghĩ kỹ rồi, bao vây tấn công có thể biểu hiện bản lĩnh gì?
2 đấu 300, thua cũng xứng đáng!
Vừa nói xong, Phó Xương Đỉnh nhặt lấy gậy bạch lạp, một gậy quất trúng tên võ giả đang vây đánh Phương Bình, trên miệng còn hô to: “Viện trưởng, em là Phó Xương Đỉnh, em cũng muốn tính điểm thưởng!”
“Tính!”
Loa bên trong truyền tới âm thanh của Hoàng Cảnh không nghe ra vui hay tức giận.
“Làm đi!”
Phó Xương Đỉnh hết sức vui mừng, lợi nhuận một tính một!”
Có được câu trả lời chính xác, cậu lập tức vứt bỏ giúp đỡ Phương Bình bị vây đánh, mà là chạy ra bên ngoài, đặc biệt công kích những phi võ giả!
“Ầm!”
Một gậy quất xuống, phó xương đỉnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "3 điểm!"
"Đùng!"
“4 điểm!”
"Két..."
“Đây hình như là võ giả? 9 điểm rồi! Không đúng, không ngã, ôi đậu xanh, vẫn là bốn điểm...”
“Lên đi, các người còn giả vờ cái gì nữa, thật sự muốn nhìn thấy chúng tôi bị hai người bọn họ đánh à?”
Tên võ giả vừa nãy bị Phó Xương Đỉnh đánh lên tức giận, nhìn thấy bên ngoài mấy tên võ giả không động thủ, tức muốn ói máu!
Còn giả lão sói vẫy đuôi!
Mẹ nó, ngu sao?
Hai người này thực lực mạnh mẽ, phi võ giả căn bản tới một người ngã một người, chỉ có võ giả mới có lực uy hiếp, bây giờ bên ngoài ba mươi bốn mươi võ giả đang xem kịch, ngu đần sao?
Thật muốn bị đánh rồi, những người này cũng đừng sống nữa!
Triệu Lỗi sắc mặt đen lại, Dương Tiểu Mạn, cắn răng một cái, lớn tiếng nói: “Lên, phi võ giả tránh ra, tặng điểm hả? Ngu ngốc!”
Những phi võ giả, không những không có tác dụng, còn chiếm lấy không gian xung quanh của hai người, bọn họ lại không biết bay, bay lên trời đánh nhau sao?
Không ít phi võ giả vội vàng lui về phía sau, trước đó muốn cướp điểm còn có người bị động bị cuốn vào, lúc này đã có không ít phi võ giả bị đánh đầy đầu, thậm trí nghiêm trọng hơn là có người ngã xuống xuýt nữa bị người ta giẫm chết.
Vừa nghe võ giả đến rồi, đâu còn ở lại, đều lui về phía sau rút khỏi!
Mà Phương Bình bị vây quanh ở giữa, một quyền đánh lui một tên võ giả, cười lớn nói: “Đi cái gì, hơn mấy chục điểm, đều là tiền, đừng hòng chạy!”
“Mả mẹ nó!”
Có người mắng to, từ khi nào chúng ta bị người khác xem là điểm thưởng rồi!
…
Dưới lầu ba.
“Nhanh, lầu bốn đánh rồi!”
“Một chọi ba trăm, lên xem một chút!”
“...”
Tiếng hò hét từ dưới tầng ba vang ra ngoài, rất nhanh nhiều người xông lên lầu bốn, lúc này không ai quan tâm có bị phạt hay không.
Tiểu mập mạp Quách Thịnh cũng chen trong đám người, mới lên lầu bốn liền thấy Phương Bình một cước đạp bay một nữ võ giả!
“Con mẹ nó, cậu đánh con gái!”
Không ít người nhìn thấy cảnh này, lập tức lên tiếng quát ta.
Phương Bình căn bản không quan tâm bọn họ, thậm chí còn mong bọn họ lên đây bởi vì đều là điểm thưởng a!
Võ giả thật sự không dễ đánh, không xuống tay mạnh bạo, bọn họ lập tức có thể đứng lên, kiếm 5 điểm khó quá!
Vẫn là phi võ giả dễ kiếm điểm, một quyền một cước chính là được một điểm, nếu như bị đánh trúng hầu như đứng lên không nổi, đây mới là điểm thưởng!
Vừa mới đá bay đá bay một võ giả, Phương Bình tự kiểm điểm một phen, tu luyện thuật bám dính không đến nơi đến chốn, đá bay rồi sẽ bị giảm bớt lực.
Qua một hồi thời gian như vậy, khí huyết Phương Bình cũng tiêu hao rất nhiều.
Vừa nãy đã dùng lãng phí rồi 10 ngàn giá trị tài phú bổ sung khí huyết.
1 điểm thưởng của Ma Võ tương đương với 10 ngàn nhân dân tệ, tương đương 30 ngàn nhân dân tệ so với bên ngoài, không biết hệ thống tính toán như thế nào?
Cho dù như thế nào, một phi võ giả ít nhất cũng tương đương 10 ngàn giá trị tài phú, một hồi vừa nãy cậu ta đánh ngã ít nhất hơn mười phi võ giả, còn có hai hoặc ba võ giả.
Lấy gần 30 điểm, như vậy cũng hời lớn!
Hơn nữa Phương Bình phát hiện, nữ võ giả thật sự dễ đối phó hơn một chút, một cước đạp xuống còn dứt khoát hơn so với phi võ giả tôi cốt lần hai, điểm thưởng này kiếm rất dễ dàng.
Vì vậy, tiếp theo Phương Bình lại nhắm vào một nữ võ giả.
Một chưởng đánh bay tên phi võ giả ngáng đường, Phương Bình chạy thẳng đến nữ võ giả kia, chân phải quét ngang ra.
Một cước đá ra đối phương liền đỡ đòn, Phương Bình một quyền đấm vào ngực đối phương.
“Khốn kiếp!”
Nữ sinh bị đấm trúng vào ngực đau đớn ôm lấy ngực, thấy Phương Bình nhấc chân muốn đá, giận dữ hét: “Tôi nhận thua còn không được sao?”
“Còn là đàn ông không?”
Nữ sinh này trông không tồi, hồi còn ở cấp ba bởi vì học tập giỏi, khí huyết cao, gia cảnh tốt, hầu như tất cả con trai cấp ba đều xem cô là nữ thần!
Nhưng ai mà biết, mới đến Võ Đại ngày thứ hai liền bị một tên con trai đánh vào ngực sắp muốn vỡ luôn rồi!
Vừa gấp vừa vội, thêm ngực quá đau. Nữ sinh tức giận hét một tiếng, cũng không ở lại quay đầu liền đi. Đến một góc nào đó nhìn trộm ngực của mình, cô lo lắng ngực bị đánh xảy ra vấn đề.
Phương Bình nhìn tính huống này lập tức quát: “Nữ sinh nhận thua, quyền cước không có mắt, nếu như đánh vỡ không có chỗ nói lý lẽ!”
“Khốn nạn!”
“Sắc lang!”
“Vân Hi, còn đứng ngốc ra đấy làm gì, lên!”
“...”