Chương 171: Võ Đại không phải trường học!
Ánh mắt Phương Bình lướt trên mặt hồ trong suốt, sáng sớm, tia nắng mặt trời khúc xạ nhảy múa trên mặt hồ gợn sóng, nhìn thấy cảnh như vậy, tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn.
Cũng không nói tiếp, Phương Bình nói thẳng: “Có chuyện gì, mời anh Tần cứ nói thẳng đi ạ, lát nữa em còn phải qua chỗ đạo sư một chuyến.”
"Tính tình nôn nóng!"
Tần Phượng Thanh cười cợt, cũng không còn nói đâu đâu nữa mà nói ngay vào điểm chính: "Quen Vương Kim Dương không?"
"Dạ quen."
Phương Bình khẽ nhíu lông mày, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Có thể nói, cơ sở võ đạo của em là do anh Vương dạy.
Đối với việc tu luyện võ đạo, em hầu như không biết gì cả, cũng đều là anh Vương chỉ điểm.
Anh Tần có thù oán với anh Vương sao?”
“Không thể nói là có thù.”
Tần Phượng Thanh cười ha hả nói: "Hồi đầu năm, Vương Kim Dương đến Ma Đô, lúc đó bọn anh đều đang là đỉnh cấp một, sau khi giao thủ, anh đánh không lại Vương Kim Dương, bị gãy vài cái xương sườn mà thôi.
Đương nhiên, sau đó anh nhanh chóng đột phá cấp hai, thậm chí bởi vì cảm thấy xấu hổ, sau đó tìm được dũng cảm, không đến nửa năm, anh đột phá cấp ba.
Nói đúng ra, anh còn phải cảm ơn cậu ta.”
Phương Bình hơi bất ngờ. Thứ nhất, cậu không nghĩ rằng Tần Phượng Thanh cũng bị lão Vương đánh. Quả nhiên, khắp Ma Đô đều là đối thủ của lão Vương.
Thứ hai, Tần Phương Thanh cũng trong nửa năm có thể đột phá hai cấp, tốc độ này quả thực không chậm.
Theo lời Tần Phượng Thanh nói, học kỳ I đại học năm hai anh ấy mới đến đỉnh cấp một, nhưng khi học kỳ II kết thúc, anh ấy đã lên cấp ba rồi.
Hiện tại vừa mới lên đại học năm ba thôi.
Tần Phương Thanh tiếp tục nói: “Tuy rằng không có thù, nhưng mà không có nghĩa như vậy là xong chuyện đâu!”
Tần Phượng Thanh cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bình, cân nhắc nói: "Vốn định đi Nam Giang Võ Đại tìm cậu ta khiêu chiến một trận, không ngờ Vương Kim Dương đã sắp đột phá cấp bốn rồi, thật khiến người ta tuyệt vọng!
Thôi không sao, anh đây cũng không thèm tính toán chuyện này nữa. Nếu Vương Kim Dương sắp lên cấp bốn, vậy anh đành ẩn nhẫn thêm một khoảng thời gian nữa vậy.
Nhưng còn cậu, ba lần tôi cốt, có thể sẽ nhanh chóng lên cấp ba. Đàn em thân yêu à, cậu nói xem, trước khi tìm Vương Kim Dương khiêu chiến, anh đây có phải nên tìm một người thay thế hay không?"
"Người thay thế?"
Phương Bình híp híp mắt, nói: "Anh Tần không phải là đối thủ của anh Vương, lẽ nào định lấy em làm đối tượng trả thù sao?"
"Cậu nói thế nào thì là thế ấy, đương nhiên, anh đây không ỷ thế hiếp người.
Khi nào cậu em còn chưa lên cấp ba, anh đây không gây phiền phức cho cậu.
Khi cậu lên cấp ba mà anh vẫn chưa lên cấp bốn thì… đến lúc đó, Phương Bình à, cậu không thể tránh được một cuộc tỷ thí với anh trên võ đài đâu nhé!"
Tần Phượng Thanh nói xong bỗng nhiên cười nói: "Thực ra anh đây vẫn tính là thiện lương lắm đấy, còn đợi cậu lên cấp ba.
Phương Bình, cậu có biết, lúc trước khi Vương Kim Dương đến Ma Đô rốt cuộc đã đắc tội biết bao nhiêu người không?"
Tính tới tính lui, ít nhất có hơn 100 người đấy!"
"Vậy thì có làm sao?"
"Vậy thì có làm sao?" Tần Phượng Thanh cười nhạo nói: "Cậu em quả nhiên không biết gì cả!"
"Em cho rằng đây chỉ đơn thuần là tỷ thí, luận võ sao?" Tần Phượng Thanh hừ nói: "Vương Kim Dương là sinh viên đại học năm nhất từ Võ Đại ở nơi khác đến Ma Đô khiêu chiến sinh viên ở các trường, em cho rằng mọi người dễ nói chuyện vậy à? Muốn khiêu chiến thì có người chấp nhận khiêu chiến sao?"
"Bây giờ có một người tuỳ tiện xuất hiện, muốn khiêu chiến với em, em có đáp ứng không?"
"Vương Kim Dương đến Ma Đô, nơi đầu tiên cậu ta đến không phải là Ma Võ, mà là Đông Hoa Võ Đại!
Cậu ta là một người ngoài, lại muốn khiêu chiến với võ giả cấp một nổi danh của trường, ai sẽ cho cậu ta có cơ hội này?
Em đoán xem, cuối cùng cậu ấy làm sao khiêu chiến thành công?"
"Không biết."
Phương Bình lắc đầu, trước đây cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này. Bây giờ suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Vương Kim Dương là một người ngoài, dựa vào sự kiêu ngạo của sinh viên Ma Võ, rất khó có ai sẽ tiếp nhận sự khiêu chiến của cậu.
Đã như vậy, làm sao Vương Kim Dương có thể nổi danh trong giới võ giả cấp một được?
"Cậu ta là một người ngoan cố. Cậu ấy ở trước cổng trường Đông Hoa Võ Đại viết một tờ giấy sinh tử!
Là một tờ giấy rất lớn nữa kìa, nói Đông Hoa Võ Đại hữu danh vô thực, đồng cấp với cậu ta không ai dám nhận lời khiêu chiến!
Cậu ta ở lỳ trước cổng trường Đông Hoa Võ Đại ba ngày, ký khế ước sinh tử, nói rõ, giao thủ đồng cấp, bất chấp sống chết…
Cuối cùng cũng có người nhịn không được mà ra tay. Vương Kim Dương vô cùng ác độc, võ giả đầu tiên ra tay bị cậu ta bẻ gãy tứ chi, không hết nửa năm không thể rời giường.
Lần này, xem như là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi..."
Phương Bình bây giờ đã hiểu rõ, xuống tay ác độc, khiến Đông Hoa Võ Đại không thể không chiến!
Tâm tư cùng chung một kẻ địch, ai cũng có!
Bây giờ nếu như có một người ngoài trường đứng chặn trước cổng trường Ma Võ, đánh gãy tứ chi bạn học của Phương Bình, mọi người đều là cấp một với nhau, Phương Bình có thể ngồi yên được sao?
Có thể ngồi yên được, nhưng cậu ngồi yên được, không có nghĩa là người khác cũng có thể!
Đặc biệt là khi Vương Kim Dương đã ký khế ước sinh tử, tuy rằng cái này chung quy không có ý nghĩa về mặt pháp luật, nhưng võ giả có luật của võ giả, nếu như cậu ta đã viết ra cái này, vậy thì nó sẽ có hiệu lực!
Nếu thật sự bị người của Đông Hoa Võ Đại đánh chết, ai cũng không thể nói bọn họ không phải, Nam Giang Võ Đại cũng không thể mượn cớ.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Chuyện xảy ra sau đó đều không thể ngăn cản. Mỗi khi cậu ấy đến một trường học khiêu chiến sẽ ra tay ác độc, không chút lưu tình!
Các trường đại học võ lớn cuối cùng cũng tức giận, đại học sư phạm Hoa Đông thậm chí phái ra một võ giả cấp hai… Vương Kim Dương cũng đồng ý. Bởi vì cậu ấy ra tay không lưu tình, ở đại học sư phạm Hoa Đông đã chém đứt một cánh tay trái của một vị võ giả, đây là sinh tử đại thù!
Đối phương phái ra võ giả cấp hai xuất chiến, nếu cậu ta không chấp nhận, vậy thì mối thù này chắc chắn sẽ không độ trời chung, đại học sư phạm Hoa Đông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Chấp nhận điều này, phía trường học sẽ không nhúng tay vào.
Sở dĩ đây là một trận chiến không thể không đánh, cuối cùng cậu ấy lại thắng, không thể không nói, rất lợi hại!"
Tần Phượng Thanh than thở một câu, lại nói: "Tiếp theo chính là Ma Võ. Ở Ma Võ, thực lực của võ giả đỉnh cấp một đều rất mạnh, Vương Kim Dương tuy rằng cũng mạnh, nhưng nếu muốn ra tay lưu tình hầu như là điều không thể.
Hơn nữa, Ma Võ cũng là hàng phòng ngự tôn nghiêm cuối cùng của toàn bộ Võ Đại tại Ma Đô, kết quả, võ giả cấp một đều bị cậu ấy đánh cho tan tác.
Lúc đó, số người bị thương không phải là số ít, không phải ai cũng mạnh như anh đây, có người bị thương rất nặng!
Cuối cùng, Ma Võ cũng giống như đại học sư phạm Hoa Đông, để cho võ giả cấp hai xuất chiến… Vương Kim Dương cũng đồng ý, đây là điều kiện để cậu ta về Nam Giang một cách an toàn!
Võ giả cấp hai của Ma Võ ra tay, mặc kệ kết quả như thế nào, cho dù cậu ta chết cũng sẽ được đưa về Nam Giang!"
Lần đó, Vương Kim Dương bị trọng thương, xém chút nữa bị một kiếm đâm chết, cuối cùng, bị thương, được mang về Nam Giang."
Tần Phượng Thanh tự thuật một phen, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Có biết ý anh muốn nói gì không?"
Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý anh là, anh Vương giao thủ với những sinh viên này không đơn giản chỉ là so tài bàn luận, có một số người bị trọng thương, làm lỡ thời gian tu luyện tốt nhất, thù hận còn lớn hơn nhiều so với tưởng tưởng?"
"Không sai, có những người bị thương, không thể không thôi học… Em cảm thấy, bạn bè của họ, sư huynh sư tỷ của bọn họ chẳng lẽ thờ ơ không động lòng muốn trả thù sao?"
Phương Bình cau mày nói: "Anh Vương có phải là ra tay quá ác rồi không?"
Đây cũng là điều mà cậu không rõ, lẽ nào chỉ vì đoạt lấy tài nguyên từ cấp một đột phá lên cấp hai thôi sao?
Tuy rằng tài nguyên đúng là khó kiếm, nhưng nếu chỉ đơn thuần là vì tài nguyên mà ra tay ác độc như vậy, Phương Bình cảm thấy hơi quá đáng rồi.