Chương 186: Khiêm tốn tu luyện
Cuối tháng 9, Phương Bình cực kỳ khiêm tốn.
Thời kỳ khai giảng náo nhiệt và biểu hiện xuất sắc của những người khác cũng dần dần bị người ta lãng quên.
Bây giờ cũng không còn mấy người gọi cậu là "Tân Nhân Vương" nữa rồi.
Đến cuối tháng 9, những người biểu hiện xuất sắc nhất, vẫn là mấy võ giả sớm hoàn thành hai lần tôi cốt.
Triệu Lỗi đã rèn luyện xong 40 đốt xương, nhưng tốc độ vẫn không giảm bớt, chỉ trong một tháng đã rèn luyện xong 9 đốt xương, ngay cả Đường Phong cũng không ngừng khen ngợi.
Phó Xương Đỉnh cũng không kém cạnh, hiện tại đã rèn luyện xong 38 đốt xương rồi.
Trong đám nữ sinh, Dương Tiểu Mạn cũng hoàn thành 38 đốt rồi, Trần Vân Hi hơi chậm một chút, rèn luyện xong 37 đốt xương.
Một tháng gần đây, những người này mới là nhân vật làm mưa làm gió.
Hơn nữa, mấy người này cũng gia nhập Hội võ đạo Ma Võ, lúc tuyển người mới, Phương Bình căn bản không đi.
Ba điểm trên một đường thẳng, ký túc xá, tầng dạy học, phòng huấn luyện.
Ngoài lúc ở lớp văn hóa, những người khác còn có thể nhìn thấy Phương Bình, thời gian khác rất hiếm khi nhìn thấy cậu, dù lớp học đã mấy lần tổ chức hoạt động, Phương Bình cũng không tham dự.
Sau đó chưa đến một tháng, đến mấy sinh viên đột phá võ giả hai lần tôi cốt cũng nổi tiếng hơn Phương Bình.
Đương nhiên, Phương Bình cũng không quan tâm những thứ này, võ giả không tranh danh tiếng, đặc biệt là sinh viên mới, phân công đạo sư xong, cố định điểm thưởng, lúc này biểu hiện không cần thiết.
...
Người thật sự tiếp xúc khá nhiều với Phương Bình là Triệu Tuyết Mai.
Cuối tháng 9.
Phòng huấn luyện.
Triệu Tuyết Mai vừa luyện tập Trạc Cước, vừa tò mò nhìn Phương Bình.
Lúc khai giảng, cô cảm thấy nam sinh này rất huênh hoang, vô cùng phách lối, cũng có chút xốc nổi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô phát hiện Phương Bình không giống như tưởng tượng của cô, không nhiều lời như vậy, biểu hiện cũng rất chín chắn.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, dù mấy người Triệu lỗi, thỉnh thoảng cũng không kìm chế được mà khoe khoang khoác loác, biểu hiện rất huênh hoang.
Bọn họ tôi cốt bao nhiêu đốt, đều tự đi khoe, nếu không người ngoài làm sao biết được?
Nhưng Phương Bình chưa từng nói những điều này, Lữ Phượng Nhu cũng không hỏi, trên thực tế có thể đã nhìn ra, nhưng không mở lời.
Tiếp xúc với Phương Bình chưa được một tháng, Triệu Tuyết Mai thấy Phương Bình vẫn một thân một mình buồn tẻ tu luyện, nhịn không được mở miệng nói: "Này, cậu tôi được bao nhiêu đốt xương rồi?"
"Tôi có tên." Phương Bình cười khẽ tiếng, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
"35 đốt."
Triệu Tuyết Mai cũng không giấu diếm, hơi thất thần nói: "Lúc trước mọi người gần như nhau, kết quả tôi một tháng mới tôi được 4 đốt xương, chậm hơn bọn họ gần một nửa thời gian.
Thật ra, ngay từ đầu tôi cảm thấy tốc độ của mình không chậm, dù sao tôi cũng tôi cốt 31 đốt rồi.
Nhưng ai mà biết được, càng về sau càng chậm."
"Vậy cậu lúc trước sao không hai lần tôi cốt?"
Triệu Tuyết Mai tức giận nói: "Cậu cho rằng ai cũng có thể à? Tôi uẩn dưỡng khí huyết đến 169 cal, sau đó bất luận thế nào cũng không thể đi lên, uống thuốc cũng vô dụng, ngược lại khí huyết bạo động, kém chút nữa là cơ thể nổ tung rồi.
Không có cách nào khác, tôi đành phải chọn đột phá thôi.
Khí huyết 169 cal thành võ giả, cho nên ngay từ đầu tốc độ tôi cốt rất nhanh, tôi cũng không coi ra gì.
Đến khi vào Ma Võ, mới phát hiện tôi chậm hơn những người khác nhiều.
Chao ôi, thật hâm mộ mấy người các cậu.
Cậu ba lần tôi cốt, đột phá võ giả gần một tháng rồi, chắc là tôi cốt không chậm nhỉ, Triệu Lỗi một tháng đều có thể tôi cốt 9 đốt, cậu tối thiểu cũng phải 10 đốt!"
"Cũng gần vậy."
Phương Bình trả lời qua loa, Triệu Tuyết Mai hơi bất mãn, cũng gần vậy là gần bao nhiêu?
Thời kỳ tôi cốt, chênh lệch một đốt xương là rất lớn đấy có biết không!
Phương Bình không muốn nói, Triệu Tuyết Mai cũng không hỏi tường tận, chỉ nói: "Thật ra mọi người rất tò mò về cậu, bình thường cậu không lộ diện, mấy người Tiểu Mạn đều hỏi tôi tình hình của cậu thế nào."
Phương Bình hơi nhíu mày, sau đó cười nói: "Các cậu hỏi tôi làm gì? Tôi đẹp trai như vậy sao?"
"Thôi đi, bớt tự luyến đi. Các cậu ấy chướng mắt cậu, các cậu ấy không giống tôi, thực lực mạnh mẽ, lớn lên xinh đẹp, lúc này mới vừa khai giảng, thì đã có không ít học trưởng bắt đầu theo đuổi nhóm các cậu ấy rồi.
Còn có không ít học trưởng đều là võ giả cảnh giới cấp 3!"
Triệu Tuyết Mai có chút hâm mộ, có đáp ứng hay không là một chuyện, nhưng có người theo đuổi, cũng là nói lên lòng hư vinh của con gái.
Nhất là học trưởng cấp 3!
Võ giả cấp 3, dù ở Ma Võ, cũng không phải rau cải trắng.
Thời điểm năm thứ nhất đại học, mấy người Triệu Lỗi có hi vọng trở thành cấp 2, năm thứ hai chưa chắc có thể thành cấp 3, năm thứ ba đại học còn chưa biết được.
Năm thứ tư, trước khi tốt nghiệp, chưa chắc có thể thành cấp 4, khả năng lúc tốt nghiệp là cấp 3 rất lớn.
Ma Võ có hơn 6000 sinh viên, mặc dù võ giả cấp 3 không ít, thế nhưng cũng không quá nhiều, cùng lắm chỉ một hai trăm người.
Không đến 10 người cấp 4.
Sinh viên là võ giả cấp 5, trước mắt mọi người cũng chỉ biết được hai người.
Những người cấp 4, cấp 5 này hình như cũng không ở trường học, nói là sinh viên, nhưng trên thực tế không hay đến Ma Võ, mà thường xuyên ở nơi này hoặc nơi khác.
Trước mắt, cấp 4 ở lại Ma Võ rất ít, hội trưởng hội võ đạo Trương Ngữ là học viên cấp 4, đã đứng đầu một nhóm người ở Ma Võ rồi.
Bằng không, Trương Ngữ cũng sẽ không kiêng dè Vương Kim Dương, chọn bế quan.
Phương Bình thấy nàng hâm mộ, cười cười nói: "Võ giả cấp 3 theo đuổi nhóm các cô ấy, cũng có là gì chứ.
Đợi bản thân các cậu thành cấp 3 thậm chí cấp 4, nhìn lại, thì cũng như thế.
Huống chi..."
Phương Bình dừng một chút mới nói: "Cấp 3 mà giờ còn ở lại trường học theo đuổi nữ sinh, thì cũng chỉ có vậy thôi."
"Hả?"
Triệu Tuyết Mai hơi nghi hoặc, Phương Bình bình thản nói: "Nhiệm vụ của Ma Võ rất nhiều, nào có nhiều thời gian theo đuổi nữ sinh như vậy.
Tôi biết một người, tên là Tần Phượng Thanh, phó hội trưởng Hội võ đạo.
Một tháng, anh ấy có thể trở về trường học một lần cũng là tốt lắm rồi, hình như toàn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, lúc khai giảng tôi có gặp được một lần.
Sau đó hôm qua gặp được một lần nữa, anh ấy vừa trở về, trên thân toàn là mùi máu tươi.
Lúc sáng, khi tôi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy anh ta lưng đeo túi lại đi ra ngoài rồi, đây mới võ giả cấp 3 trong tưởng tượng của tôi!"
Ngay năm đầu Tần Phượng Thanh đã có thể là đỉnh phong cấp một, đến bây giờ là cấp 3, nếu trước đó Phương Bình cảm thấy là anh ta may mắn, thì bây giờ cậu không còn nghĩ như thế nữa.
Tên đó cũng là người tự cao tự đại, mặc dù chắc chắn chưa rèn luyện xong xương thân, nhưng Phương Bình cảm thấy, chắc cũng không quá xa vời.
Thật ra đến cấp 3 rồi, sinh viên lưu lại trường học không nhiều, cho dù trở về, cũng nghỉ ngơi ngắn ngủi, mà không phải ở lại lâu dài.
Mấy sinh viên đi theo Lữ Phượng Nhu đều là cấp 3, đến bây giờ, Phương Bình vẫn chưa gặp một ai.
Về mấy người ở lại trường học, Phương Bình cũng chưa từng liên hệ, không biết bây giờ đối phương còn ở trường hay không.
Những người này, mới phù hợp suy nghĩ trước đó của Phương Bình, cấp 3 rất nguy hiểm!
Về những người cấp 3 ở lại trường học, phần lớn đều là mới vào cấp 3, đồng thời lòng cầu tiến cũng không phải quá mạnh, ít nhất không nghĩ tới phải trở thành cấp 4 trước khi tốt nghiệp.
Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý, đương nhiên, bản thân cũng được an ủi.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Triệu Tuyết Mai lại nói: "Khiêu chiến giữa cậu và các học trưởng gần đây không có tin tức gì, hủy bỏ rồi à?"
"Không, ngay ngày mai rồi."
Phương Bình cười nói: "Chuẩn bị trở về nhà một chuyến, chẳng muốn kéo dài thời gian với bọn họ."
Đến tháng 10, còn có kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Đến Ma Đô từ cuối tháng 7, cũng hai tháng rồi, Phương Bình chuẩn bị về thăm nhà.
"Ngày mai?" Triệu Tuyết Mai kinh ngạc: "Cậu làm sao không nói?"
"Nói cái gì?"
"Trợ giúp cậu mà!Tốt xấu gì cậu cũng là bạn học của tôi, hai chúng ta còn cùng có một đạo sư, quan hệ gần gũi hơn người khác.
Cậu thì tốt rồi, không nhiệt tình chút nào."
Triệu Tuyết Mai thở dài: "Cũng phải, đổi thành Tiểu Mạn hoặc là Vân Hi, cậu chắc chắn nhiệt tình hơn nhiều."