Chương 189: Sự ngang ngược của hội võ đạo (2)
Trần sư huynh là cường giả cấp 5 của Hội Võ Đạo, nhưng bây giờ làm nhiệm vụ ở bên ngoài, rất ít khi trở về trường, cho nên cũng không đảm nhiệm chức Hội trưởng.
Vừa nói, con ngươi Chu Nghiên bỗng nhiên hơi co lại, nghiến răng, trầm giọng nói: "Tôi đi thông báo cho Viện trưởng, để Viện trưởng đến trấn giữ!"
Thế mà Lữ Phượng Nhu đỉnh cấp 6 cũng tới!
Chu Nghiên, so tài của mấy võ giả cấp một thôi mà, có cần thiết không?
Một khi những người này không tuân thủ quy củ, bên Hội Võ Đạo không trấn áp được.
Một khi quy củ bị phá, dù sau đó lấy lại danh dự, thì cũng mất mặt Hội Võ Đạo.
Hội Võ Đạo có thể cùng trường học cai quản, làm câu lạc bộ quyền uy nhất trong đoàn thể sinh viên, có thể không mất mặt tất nhiên tốt nhất đừng mất mặt.
Không đề cập tới Chu Nghiên đau đầu, chuẩn bị tìm Viện trưởng Học viện Binh khí đến trấn giữ, trước đó mấy đạo sư cũng đều nhíu mày, không nghĩ tới người phụ nữ này cũng tới.
Lữ Phượng Nhu dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, vừa tỉnh ngủ, Triệu Tuyết Mai đi theo sau.
Vừa đi về phía bên này, Lữ Phượng Nhu vừa ngáp một cái nói: "Thông báo Viện trưởng làm cái gì? Tôi lại không chuẩn bị phá đám, sinh viên cấp một, chết thì chết thôi, có chuyện gì to tát chứ.
Mấy người Trương Quốc Nho cũng không dám nhúng tay đâu, nếu dám nhúng tay tôi sẽ đánh chết bọn họ, yên tâm đi."
Đạo sư họ Trương khóe miệng giật một cái, quả thực không dám nói một câu.
Lữ Phượng Nhu cười ha hả: "Yên tâm, cô bé họ Chu à, lời nói của tôi nổi tiếng là chắc như đinh đóng cột!
So tài ấy à, cứ theo quy củ, ai cũng không ngoại lệ.
Đừng nói một người cấp 5, dù là cấp 6, cấp 7, ai dám phá hỏng quy củ Ma Võ?
Trương Quốc Nho, anh dám không?"
Trương Quốc Nho cau mày: "Lữ Phượng Nhu..."
“Sao?"
"Cô Lữ..." Trương Quốc Nho bị cô nhìn chằm chằm tê cả da đầu, miễn cưỡng nói: "Chúng tôi chắc chắn tuân thủ quy củ, tôi đã nói rồi, chỉ đến xem thôi, cũng không có ý gì khác!"
"Thế thì tốt..."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Phương Bình đâu?"
"Còn chưa tới."
Chu Nghiên lắc đầu, Lữ Phượng Nhu đã nói như vậy, mặc dù cô còn muốn gọi điện cho Viện trưởng, có thể thôi được rồi.
Có lẽ Lữ Phượng Nhu hơi điên, nhưng cô ấy hiếm khi nói dóc.
Cô nói không nhúng tay vào, thì sẽ không nhúng tay vào.
Nếu mấy người Trương Quốc Nho dám nhúng tay vào, bị nàng mượn cớ chém chết cũng không phải chuyện lạ, có cho tiền bọn họ cũng không dám.
"Tên này..."
Lữ Phượng Nhu lắc đầu, cũng không nói nữa, đi về phía sân đấu.
Những người khác cũng lục tục đuổi theo, Dương Tiểu Mạn trước đó chuẩn bị trở về lúc này chạy tới trước mặt Triệu Tuyết Mai, khẽ nói: "Tình hình thế nào?"
Triệu Tuyết Mai thật ra cũng hơi ngây thơ, nhỏ giọng nói: "Không phải Phương Bình phải so tài với học trưởng sao?
Tôi cũng không biết tại sao đạo sư muốn tới, còn có đạo sư khác."
"Suýt nữa quên mất việc này!"
Dương Tiểu Mạn vỗ vỗ đầu, việc này trước đó cô còn nhớ rõ, nhưng mấy ngày nay Phương Bình lúc ẩn lúc hiện, mọi người đang thảo luận Triệu Lỗi còn có mấy người Dương Tiểu Mạn, cô thật đúng là quên.
Lúc này vừa nghĩ tới việc này, Dương Tiểu Mạn không khỏi nói: “Tại sao có cảm giác bầu không khí không đúng lắm?"
Mấy đạo sư tới không nói, phản ứng bên Hội Võ Đạo cũng không thích hợp.
Bình thường, Chu Nghiên rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay vừa tới liền cảnh cáo mấy đạo sư, kém chút không nể mặt mũi.
Theo hiểu biết của Dương Tiểu Mạn đối với Chu Nghiên, tính tình đàn chị này rất tốt, ngoại trừ không hợp Phó Hội trưởng Tần Phượng Thanh, đối với ai cũng thật nhã nhặn. Đối với đạo sư, lại càng kính trọng.
Cảnh này hôm nay, cũng không có vẻ kính trọng.
Triệu Tuyết Mai cũng mơ hồ, nhỏ giọng nói: "Không biết, xem trước rồi tính đi."
Dương Tiểu Mạn gật đầu, cũng không đề cập tới chuyện về nhà.
...
Đợi bọn họ vào sân đấu, Phương Bình mới lững thững tới.
Khi đến Hội Võ Đạo, Phương Bình thấy cao ốc Hội Võ Đạo vắng vẻ, hơi đau đầu nói: "Người đâu hết rồi?"
"Không phải có hẹn thi đấu sao?"
"Hẹn thi đấu cũng không nói rõ địa điểm, tôi đến đâu tìm đây?"
"Riêng Hội Võ Đạo, Hội Võ Đạo lớn như thế, mà không có người sống?"
"..."
Phương Bình không biết làm sao, tìm nửa ngày, mới tìm được một hội viên Hội Võ Đạo, hỏi rõ địa điểm, vội vàng đến sân đấu số 1.
...
Bảy tám phút sau.
Rốt cuộc Phương Bình đã chạy tới nơi.
Sân đấu số một là một nơi rất rộng rãi, bốn phía là ghế khán giả, ở giữa là võ đài.
Phương Bình vừa đến, cũng cảm giác không khí có chút không đúng.
Mọi người nhìn cậu ta, khiến Phương Bình áp lực như núi, cười khan nói: "Thật có lỗi thật có lỗi, tôi đến chậm, không tìm được chỗ, cũng không có người tiếp tôi một chút."
Lữ Phượng Nhu cười nhạo một tiếng, cũng không nói chuyện.
Chu Nghiên hơi im lặng, làm phụ trách Hội Võ Đạo, lúc này đứng lên, dò hỏi: "Phương Bình, theo lệ cũ, trước tiên tôi hỏi một câu, lần so tài này, là cậu tự nguyện chứ?"
"Ừm."
"Đối thủ cậu muốn khiêu chiến, tổng cộng có bốn người, đều là đỉnh cấp một, cậu xác định không ai uy hiếp, đe dọa, cũng như dùng thủ đoạn khác ép buộc cậu chứ?"
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Nếu tôi nói có, vậy phải làm thế nào?"
Chu Nghiên còn chưa lên tiếng, trong đám người đã có người không hài lòng nói: "Phương Bình, khiêu chiến lúc đó là do cậu tự mình đồng ý! Có người ép buộc cậu sao?"
"Câm miệng!"
Chu Nghiên lạnh giọng quát, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Tôi đang hỏi Phương Bình, còn chưa tới phiên các cậu nói chuyện, còn nói linh tinh thì cút ra ngoài!"
Dù sinh viên nói chen vào có chút không cam lòng, lúc này cũng không dám nói gì nữa, yên lặng trở lại.
Quát người kia xong, lúc này Chu Nghiên mới nói: "Ở Ma Võ, không cấm so tài, không cấm sinh tử chiến! Nhưng hai bên phải tự nguyện!
Nếu một phía không tự nguyện, vậy khiêu chiến không có hiệu lực!
Nếu như có người ép buộc, có thể tới Hội Võ Đạo khiếu nại, chúng tôi sẽ ra mặt xử lý, Ma Võ sẽ giải quyết mọi việc quang minh!
Chuyện bí mật xấu xa, bất lực không truy xét, nhưng nếu có người khiếu nại, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý, cậu yên tâm, Hội Võ Đạo là câu lạc bộ duy trì trật tự, dù là đạo sư, cũng không có quyền ép buộc sinh viên làm việc mình không tự nguyện!"
Phương Bình hơi kinh ngạc không nói nên lời, quyền lợi Hội Võ Đạo lớn như vậy ư?
Nói thật, cậu đúng là không rõ những thứ này lắm.
Nhìn thấy trên đài, một số người hơi căng thẳng, Phương Bình cười nói: "Không ai ép buộc, là tôi tự nguyện."
"Vậy khiêu chiến thành lập!"
Chu Nghiên nói xong, ra hiệu Phương Bình lên lôi đài, lại nói tiếp: "Đều là bạn học cùng trường, coi trọng so tài, đến giới hạn thì dừng lại!
Đương nhiên, quyền cước không có mắt, bị thương thì không thể tránh được.
Phương Bình là sinh viên mới, lần này khiêu chiến bốn người, có quyền ưu tiên, có thể đưa ra điều kiện hợp lý trong quy tắc.
Phương Bình, cậu có yêu cầu gì không?"
Phương Bình gật đầu nói: "Có, thứ nhất, học trưởng không thể dùng vũ khí lạnh, dù sao chỉ là so tài, tôi sợ mấy học trưởng sử dụng không thích đáng dễ lỡ tay làm tổn thương bản thân.
Thứ hai, tôi là sinh viên mới, thực lực yếu, còn phải khiêu chiến bốn người.
Cho nên tôi yêu cầu mỗi học trưởng bồi thường cho tôi một viên Khí Huyết Đan cấp 2, cung cấp cho tôi khôi phục khí huyết, nếu không, tôi khó mà tiếp tục.
Thứ ba..."
"Khụ khụ!"
Chu Nghiên nhịn không được ho khan một tiếng, cậu còn bao nhiêu điều kiện?
Ngắt lời Phương Bình, Chu Nghiên nhìn mấy người Lưu Vĩnh Văn nói: "Các cậu thì sao?"
Lưu Vĩnh Văn nhíu mày, một lát sau mới nói: "Ba viên Khí Huyết Đan cấp một dùng khôi phục khí huyết, nếu không thì bỏ đi."
"Bốn viên!" Phương Bình lập tức mở miệng.
Lưu Vĩnh Văn lần nữa nhíu mày, lúc lâu sau mới nói: "Có thể, nhưng nghỉ giữa trận không được quá nửa giờ!"
"Không có vấn đề!"
Phương Bình vui vẻ đồng ý, không ngờ tùy tiện nói một chút, thật có thể lấy được bốn viên Khí Huyết Đan cấp một, mấy học trưởng này rất có tiền mà!
…
Giữa võ đài.
Học viên thứ nhất nhanh chóng lên đài.
Phương Bình dùng tay ra hiệu muốn nói chuyện, thanh niên đối diện khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Nói!"
"Anh họ gì?"
"Trần Quốc Long, sinh viên năm hai, Học viện Binh khí!"
"Tôi hơi tò mò, tôi là sinh viên mới, mới vừa vào học, cũng không đắc tội mấy anh, tại sao phải khiêu chiến tôi?
Đương nhiên, tôi biết nguyên nhân đại khái, tôi còn muốn hỏi một chút, Anh Trần cũng từng bị Vương Kim Dương của Nam Võ đánh à?"
"..."
Trần Quốc Long nhíu mày không đáp.