Chương 216: Trời cao để ta cứu vớt thế giới!
Ngay tiết đầu tiên của lớp huấn luyện đặc biệt, Phương Bình và mọi người đã được nghe một thông tin hết sức khiến người hốt hoảng, trong lòng bỗng dưng cũng như có thêm một gánh nặng.
Phương Bình cảm thấy hơi khó thở, bọn họ cũng sẽ phải vào địa quật sao?
Không ai không sợ chết!
Phương Bình cũng sợ!
Quyết đấu với võ giả, ngươi sợ, hắn ta cũng sợ, nhưng vào trong địa quật rồi, những sinh vật kia có sợ chết không?
Rất nhanh, Bạch Nhược Khê chờ mọi người tiêu hoá được thông tin này, liền nở nụ cười nói: “Đương nhiên, tình thế hiện tại cũng không quá đáng lo như vậy, các em không cần phải sợ hãi lo lắng.
Hoa Quốc có rất nhiều tông sư, sẽ như trước đây, đẩy lùi cuộc xâm lấn của địa quật.
Có muốn vào địa quật hay không cũng hoàn toàn do sự tự nguyện.
Vào địa quật, gặp nguy hiểm, cũng sẽ có kỳ ngộ.
Thế giới địa quật có lượng tài nguyên phong phú hơn chúng ta rất nhiều, ở đó, các em có thể thu được rất nhiều thứ tốt.
Trong đó, dạng năng lượng khoáng to cỡ cái móng tay thôi cũng đã coa thể đổi được một viên thuốc cao cấp rồi.
Tuy rằng khoáng thạch loại lớn đều nằm sâu dưới đất, nhưng tầng ngoài cũng có. Sinh vật địa quật bình thường cũng sẽ dùng nguồn năng lượng khoáng này.
Hơn nữa, binh khí, thuốc đều có thể thu thập được từ địa quật.
Cho nên, mọi người không cần phải bất an lo lắng. Hoa Quốc bây giờ có thể có nhiều võ giat, cường giả như vậy, cũng là nhờ phát hiện ra thế giới địa quật, chỉ có thể nói, vừa có lợi, cũng có hại.”
Bạch Nhươc Khê bắt đầu động viên tâm tình học sinh, lai kể cho học sinh nghe một vài câu chuyện kỳ văn dị sự.
Qua một quãng thời gian, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
Tâm tình Phương Bình cũng dần thả lỏng, sau đó lại dò hỏi: “Cô ơi, lối vào địa quật liệu có thể xuất hiện thêm nữa không? Liệu có quy luật nào không cô?”
Cậu lo lắng, lỡ như một ngày nào đó, mặt đất dưới chân Dương Thành bỗng nhiên xuất hiện một cái lối vào, vậy thì nguy hiểm rồi.
Bạch Nhược Khê cười nói: “Lối vào địa quật khi xuất hiện đều có dấu hiệu, các cường giả có thể nhanh chóng phát hiện được, cho nên không cần lo lắng quá mức.
Còn về quy luật… cứ trung bình khoảng 5 năm, sẽ xuất hiện thêm một lối vào.”
Từ năm 1920 đến giờ, 88 năm, có thêm 19 lối vào, cứ hơn 4 năm một chút sẽ xuất hiện thêm một lối vào mới.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong mấy năm qua, bộ phận quản lý cấp cao ngày càng khó áp chế.
Lối vào địa quật ngày càng nhiều, nhân thủ lại ít đi, nguy hiểm cũng lớn hơn nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đến một ngày nào đó, thật sự sẽ xuất hiện tình huống toàn dân đánh trận mất.
Đến lúc đó, cũng gần như tận thế rồi.
...
Bầu không khí vẫn còn có chút ngột ngạt.
Bạch Nhược Khê bỗng nhiên cười nói: "Được rồi, ngày hôm nay, chuyện về địa quật chỉ nói đến đây thôi. Hiện tại khoảng cách của các em còn kém xa lắm.
Lệnh cấm dưới cấp ba vẫn chưa được giải trừ đâu.
Nếu chúng ta đều là võ giả, vậy cũng nên tâm sự đề tài mà võ giả có hứng thú.”
“Trên thế giới và trong Hoa Quốc đều có một bảng xếp hạng Tông Sư - gọi là Tông Sư Bảng và bảng xếp hạng Binh Khí tên là Binh Khí Phổ, mọi người có biết không?”
Võ giả đúng là luôn cảm thấy hứng thú với bảng xếp hạng thực lực và xếp hạng binh khí này.
Bạch Nhược Khê vừa nói, mọi người lập tức có người nói: "Dạ biết, trên mạng cũng có."
“Mấy cái xếp hạng trên mạng không thật, chỉ là một đám người ngoài nghề, biết cái gì mà xếp hạng?”
Bạch Nhược Khê có chút khinh thường bảng xếp hạng công bố trên mạng, cười nói: “Bảng xếp hạng trên mạng đều là những nhân vật mà ai cũng biết đến. Còn những người như Hiệu trưởng Ma Võ chúng ta, Hiệu trưởng Kinh Võ, một vài cường giả ở các võ đại khác, cường giả trong quân đội, cường giả trong Cục điều tra và truy bắt, người ngoài rất khó biết được những điều này.
Thật ra, nội bộ Võ Đại, hoặc nên nói trong nội bộ tam đại quyền lực là Quân đội, Cục điều tra và truy bắt, Bộ Giáo Dục, có lưu truyền một bảng xếp hạng thực lực cụ thể hơn.
Võ Đại nói chung có thể xem là một bộ phận của Bộ Giáo Dục.
Nếu các em đã ký vào cam kết bảo mật, thì bảng xếp hạng này cũng sẽ được biết
Hôm nay tôi không chuẩn bị, ngày mai tôi sẽ phát cho mỗi người một bảng dánh sách xếp hạng.
Tông Sư Bảng là do tam đại quyền lực liên hợp lập ra, mà một số đạo sư và học sinh Võ Đại cũng lập ra một danh sách khác.
Gọi là bảng xếp hạng Trung cấp và bảng xếp hạng dưới cấp ba, còn gọi là sơ cấp...
Nếu như các em cảm thấy có hứng thú, vậy tiết kiến thức chuyên môn tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận về đề tài này.
..."
Bạch Nhược Khê biết học sinh mình cảm thấy hứng thú với cái gì, quả nhiên, lần này cuối cùng cũng thành công di dời sự chú ý của bọn học sinh rồi.
Mọi người đều tràn đầy phấn khởi, bàn tán chuyện bảng xếp hạng.
Thấy năng lực tiếp thu của các em học sinh khá mạnh mẽ, Bạch Nhược Khê cũng có chút vui mừng.
Đây mới là học sinh ưu tú nhất của Ma Võ!
50 người này cũng không phải là 50 người trong số 1580 tân sinh viên năm nay, mà là 50 sinh viên ưu tú nhất trong tổng số gần mười triệu thí sinh. Hoặc có thể nói thêm một chút, Kinh Đô võ đại cũng có một nhóm sinh ưu tú
Trong số mười triệu người, người có thể vào lớp huấn luyện đặc biệt cũng chỉ có nhiêu đây thôi.
Nếu ngay cả bọn họ cũng không chịu tiếp nhận, bị dọa sợ hãi, suốt ngày chỉ biết kinh hoảng, vậy thế giới này đỡ sớm chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.
Tiết đầu tiên của lớp huấn luyện đặc biệt, tuy rằng không dạy kiến thức võ đạo, không học chiến pháp đặc biệt gì.
Nhưng Phương Bình cảm thấy mình có thu hoạch lớn vô cùng!
Cuối cùng cậu cũng coi như đã hiểu hết toàn bộ nghi hoặc lúc trước rồi.
Mặc dù hiện tại Bạch Nhược Khê không nói quá nhiều, nhưng những vấn đề chung đại khái Phương Bình đều biết. Những cái khác như lai lịch địa quật thế nào, những điều này, chờ khi thực lực mạnh mẽ hơn, cái gì nên biết tự nhiên sẽ biết, nếu không biết, vậy nghĩa là cũng không ai biết.
...
Hơn hai giờ sau.
Tan học rồi.
Bạch Nhược Khê rời đi rồi, nhưng các bạn trong lớp vẫn không đi.
Phó Xương Đỉnh cảm thán nói: "Chẳng trách, trước giờ tôi luôn cảm thấy trong nhà có chuyện gì đó gạt tôi, thần thần bí bí cái gì, ông nội có lúc một năm đi đâu mất tiêu cả một khoảng thời gian, bây giờ nhìn lại, hẳn là vào địa quật."
Dương Tiểu Mạn cũng gật đầu nói: "Hẳn là vậy, còn nữa, tôi nghĩ rằng, võ giả trung cấp và cao cấp có thể có ràng buộc cưỡng chế.
Nếu không, địa quật nguy hiểm như vậy, sẽ không có ai không muốn tránh chiến tranh.
Nhưng lúc nãy nghe cô Bạch nói, võ giả trung cấp cao cấp một khi thấy nhân loại gặp nguy hiểm, đều sẽ tham chiến. Tôi không cảm thấy võ giả đều là kiểu người vì người quên mình như vậy."
Phương Bình nghe như vậy, bỗng nhiên nói: "Hẳn là như vậy, nhưng khẳng định cũng có người không muốn mạo hiểm."
Nghĩ đến đám người tà giáo trước đó đã gặp, Phương Bình nghi ngờ, liệu đám người này có phải là những người không muốn mạo hiểm tham chiến do một số võ giả trung cấp, cao cấp thành lập hay không?
Còn nữa, những nhiệm vụ thuộc bộ ngành của Quân đội hầu như đều có liên quan đến võ giả.
Phương Bình không nghĩ sẽ có nhiều võ giả phạm tội như vậy.
Vậy có phải là sẽ phát động truy nã một số võ giả không muốn vào địa quật hay không?
"Lẽ nào sau khi lên võ giả trung cấp sẽ có nhiệm vụ bắt buộc hay không?" Trong lòng Phương Bình có chút nghi ngờ, nhưng cảm thấy độ khả thi rất lớn.
Trở thành võ giả trung cấp, cao cấp đều tốn một lượng tài nguyên rất lớn của võ đạo, nếu như những người này không tham chiến, chính phủ cũng không thể đồng ý được.
Cho võ giả rất nhiều đặc quyền, chính phủ sẽ không phải kiểu vừa phải trả giá mà không cầu người báo đáp.
Những người như Phương Bình, thực ra ngay ngày đầu tiến vào Võ Đại đã chiếm tiện nghi của quốc gia rồi.
Võ Đại cung cấp tài nguyên nhiều hơn bên ngoài như vậy gấp mấy lần, lẽ nào lại cho không?
Nói là tự nguyện tiếp nhận nhiệm vụ, hẳn là vẫn còn có những điều hạn chế.
Mọi người hàn thuyên với nhau một hồi, ai cũng có chút hứng thú, cũng có người từ đầu đến giờ vẫn luôn lo lắng.
Ngồi nói chuyện thêm hơn nửa tiếng, mọi người mới đứng dậy ai về nhà nấy.
...