Chương 226: Thu phí bảo hộ
Ra khỏi võ đài ngầm.
Thấy Phương Bình muốn nói lại thôi, Lữ Phượng Nhu vẫn đang lái xe, trực tiếp nói: “Chuyện cô đặt cược không liên quan gì tới em, đừng có giở ý đồ với đạo sư của em. Cuộc sống đạo sư cũng không dễ dàng gì.”
Phương Bình gượng cười nói: “Sao có thể chứ.”
“Tôi thấy em chính là có ý này.”
“Thật sự không có mà!”
Phương Bình vội vàng phủ nhận, nghiêng đầu về hướng Triệu Tuyết Mai nói: “Này sư muội, bây giờ ở đại học ít dùng đến tiền, nếu không để anh giữ giúp em?
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai lại thay đổi, nửa ngày mới ra sức lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn.”
“Ngoài ra… Cậu có thể đừng gọi tôi là sư muội được không?”
Triệu Tuyết Mai có chút không quen, trước kia Phương Bình cũng không có nhiệt tình như vậy.
Lữ Phượng Nhu trêu ghẹo nói: “Phương Bình, nếu không thì em theo đuổi Tuyết Mai đi, theo đuổi được, không phải tiền của em ấy cũng là của em sao?
“Cô!”
Triệu Tuyết Mai cho dù tính cách có giống nữ hán tử đi nữa thì lúc này cũng có chút xấu hổ.
Phương Bình cười ha ha nói: “Em tạm thời chưa có tâm tư này, đợi khi nào nghĩ về một nửa còn lại, em có thể sẽ cân nhắc đề nghị này của đạo sư.”
“Phương Bình!”
Triệu Tuyết Mai trừng mắt nhìn cậu.
Phương Bình cười một cái, không đùa nữa, đổi đề tài khác nói: “Đạo sư, bây giờ về trường sao?”
“Ừm, các em còn là tân sinh viên, ra ngoài va chạm xã hội nên không nhất thiết phải ở bên ngoài lâu.”
Phương Bình bọn họ lúc này ở trường học học tập càng tốt hơn một chút.
Lần này cũng là vì nội dung huấn luyện của lớp huấn luyện đặc biệt sẽ được tăng cường, nên Lữ Phượng Nhu mới cố gắng làm trách nhiệm của một đạo sư, đem hai người ra ngoài va chạm xã hội.
“Lần sau nếu em muốn tới chỗ này thì trực tiếp tới là được, có điều ở đây cũng vừa mới bắt đầu rèn luyện nên tới đó có thể thích ứng thêm.
Đạt đến cấp hai, cấp ba thì không cần thiết tới đó nữa.
Quyết đấu sinh tử với võ giả mà nói chỉ đơn thuần là vì tiền mà chém giết, nhưng không phải là mục đích cuối cùng của chúng ta.
Bất luận là kinh doanh hay là tham chính, nhập ngũ thì mục đích cuối cùng của võ giả đều là trở nên mạnh hơn. Đi càng xa, quét sạch tai họa ngầm địa quật.”
Phương Bình gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Lữ Phương Nhu không nhiều lời nữa lái xe về trường học.
...
Cổng trường, Phương Bình xuống xe trước.
Bên ngoài trường học Ma Võ, một tòa nhà thương mại lâu năm.
Phương Bình dạo bước vào đại sảnh, phía xa chính là công ty Viễn Phương ở tầng 6 của tòa nhà, đã được thuê một nửa tầng lầu làm văn phòng.
Từ lúc thuê được văn phòng, tìm được Lý Thừa Trạch, Phương Bình hầu như không tới nữa.
Trước trước sau sau, tính luôn lần trước tăng thêm 8 triệu, Phương Bình đã đầu tư gần chục triệu rồi.
Mặc dù cảm thấy Lý Thừa Trạch không dám phản bội, nhưng không quan tâm, không hỏi han trong thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt, đây là giật dây cho cấp dưới phải bội bạn.
Vào thang máy rất nhanh đã đến tầng 6.
Ra khỏi thang máy, bên trái chính là công ty Viễn Phương, bên phải là một công ty cho vay nhỏ. Viễn Phương bên này tương đối yên tĩnh, bên phải chính là ồn ào náo động.
Viễn Phương bên này cũng không có phòng chờ cho khách, một mặt là hiện tại công ty còn nhỏ, mặt khác cũng là vì tiết kiệm chi tiêu. Viễn Phương tạm thời không có quá nhiều nghiệp vụ cần người tới xử lý.
Phương Bình đi đến cũng không gõ cửa mà trực tiếp vào phòng làm việc.
Cậu vừa bước vào thì chỉ có một nhân viên thấy cậu, vội vàng hỏi: “Xin chào, ngài tìm ai?”
“Giám đốc Lý Thừa Trạch có ở đây không?”
“Dạ có, đang ở bên trong văn phòng.”
“Cảm ơn.”
Phương Bình nói xong tiếng cảm ơn liền trực tiếp đi vào bên trong, cũng không có người ngăn cản.
Quản lý công ty tương đối hời hợt, Phương Bình khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bình thường.
Hiện tại công ty, nhân viên tổng cộng cũng không có bao nhiêu, nhân viên chuyển phát nhanh không ở bên này, bên này đều là phụ trách hoạt động trang web với nhân viên phát triển nghiệp vụ, Phương Bình nhìn thoáng qua cũng chỉ có khoảng 30 người.
Công ty nhỏ như vậy lại thành lập cũng chưa được lâu, quản lý có chút lỏng lẻo có thể hiểu.
...
“Trương tổng, tôi nói rồi, công ty không phải của tôi, ông chủ của chúng tôi là một người khác.”
“...”
“Tôi biết gia nhập liên minh đối với chúng tôi là có lợi, nhưng tôi chỉ là một nhân viên làm công, không cách nào thay ông chủ quyết định.”
“...”
“Huống hồ điều kiện của ngài cũng quá hà khắc rồi...”
“...”
“Tôi sẽ thay mặt ngài chuyển lời cho ông chủ, ngài yên tâm.”
“Cộc, cộc, cộc...”
“Được, vậy tôi cúp máy trước, tôi bên này còn có chút việc phải xử lý, đợi khi nào ông chủ có thông báo, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho ngài.”
“Mời vào!”
Lý Thừa Trạch cúp điện thoại, lên tiếng.
Đợi Phương Bình đẩy cửa đi vào, Lý Thừa Trạch có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nói: “Phương tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
“Đúng lúc ra ngoài làm chút chuyện, tiện đường tới.”
Phương Bình cười một tiếng nhìn xung quanh, phòng làm việc của Lý Thừa Trạch không lớn, cũng rất sơ sài. So với khách sạn Ma Võ bên kia còn kém xa.
Cũng không nhiều lời, Phương Bình trực tiếp nói: “Vừa mới có người muốn chúng ta gia nhập liên minh?”
“Xem như là đại lý.”
Lý Thừa Trạch giải thích nói: “Từ khi ngài chuyên thêm 8 triệu, ngoại trừ mở rộng nghiệp vụ giao thức ăn bên ngoài, các điểm phân phối cũng tăng thêm không ít. Hiện tại, ở Thành Đại Học đã có hai mươi điểm phân phối.
Ở Thành Đại Học có thể có khoảng 40 - 50 điểm phân phối, thì có thể bao trùm toàn bộ khu vực Thành Đại Học.
Hiện nay có mấy công ty chuyển phát cỡ trung, bọn họ ở Thành Đại Học không có quá nhiều nghiệp vụ.
Nên hy vọng chúng ta có thể đại diện nghiệp vụ cho bọn họ ở Thành Đại Học.”
Nói xong, Lý Thừa Trạch có chút do dự nói: “Phương tiên sinh, thật ra tôi cảm thấy làm đại diện cũng không hẳn là không thể.
Chúng ta có thể dùng danh tiếng của bọn họ tiếp nhận nghiệp vụ, đương nhiên điều này không phải là quan trọng nhất, chủ yếu là lợi dụng mối quan hệ và thương hiệu của bọn họ.
Con đường thương hiệu chúng ta bây giờ chỉ giới hạn ở Thành Đại Học.
Ở các nơi khác trên toàn quốc không có điểm phân phối, nhà kho trung tâm, trạm vận chuyển hàng hóa ngay cả xe vận tải cũng không có.
Như thế, nếu chúng ta không trở thành đại lý cho một công ty chuyển phát ở khu vực khác, thì chúng ta căn bản không có cách nào tiếp tục phát triển, chỉ có thể chờ đợi chính chúng ta mở rộng.
Chuyển phát nhanh với giao thức ăn nhanh không giống nhau, bưu kiện chuyển phát nhanh bắt nguồn từ khắp cả nơi trên toàn quốc mà đồ ăn thì bắt nguồn từ trong khu vực quanh địa phương.
Vì vậy dịch vụ ship đồ ăn có thể từng bước mở rộng, chuyển phát nhanh thì không được...”
Ship đồ ăn thật ra mà nói là con đường đơn giản hơn nhiều, cũng có thể chia ra làm.
Nhưng chuyển phát nhanh thật sự không được, ngài không có đường dây cả nước, trừ khi là người địa phương Thành Đại Học gửi đồ cho người địa phương. Bằng không, ngài căn bản không có cách nào nhận công việc này.
Cùng nhiều chi nhánh trong thành phố, mà bây giờ còn chưa được liên kết với nhau và cũng không phải được ưa chuộng cho lắm.
Công ty chuyển phát nhanh bây giờ hầu như đều là theo hình thức C2C. (1)
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát nói: “Lấy danh nghĩa Viễn Phương của chúng ta đại diện cho nghiệp vụ của bọn họ thì như thế nào?
Trước hết để Viễn Phương giao hàng trong khu vực, chủ yếu giao hàng khi mua sắm online. Hiện nay, bưu kiện chuyển phát nhanh như dạng hàng hóa của bọn họ tương đối ít.
Hơn nữa, kênh mua sắm online mặc dù không lớn nhưng giao hàng sẽ có nhiều vấn đề, chủ yếu là là nhiều khách hàng, lợi nhuận cũng không so được với đơn hàng chuyển phát lớn.
Nếu như chúng ta lấy danh nghĩa Viễn Phương làm đại lý lớn cho kênh mua sắm online, có lẽ sẽ có thể nắm quyền đại diện cho nhiều công ty chuyển phát nhanh khác."
Lý Thừa Trạch lập tức nói: “Ý của ngài là chúng ta bây giờ phải đại diện cho kênh mua sắm online chuyển phát nhanh ở khu vực Thành Đại Học sao?”
“Đúng, có được không?”
Lý Thừa Trạch suy nghĩ trong chốc lát, có chút ngập ngừng nói: “Nhưng bây giờ những công ty chuyển phát nhanh khác ở Thành Đại Học cũng không phải không có nhà đại diện...”
---
(1) C2C: mô hình kinh doanh giữa cá thể với cá thể. Trong đó cả người mua và người bán sản phẩm hay dịch vụ đều là cá nhân không phải doanh nghiệp.