Chương 293: Tuyệt chiêu của Ma Võ! (2)
Nghe thấy Triệu Tuyết Mai có thể trị thương được, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, máu trong miệng Triệu Tuyết Mai cũng không chảy nữa, ý thức hoàn toàn tỉnh táo, khó khăn nói: “Mình… Mình không sao...”
Phương Bình thấy vậy cũng không nói gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên Triệu Tuyết Mai háo thắng.
Lần này biết rõ không đấu lại, cuối cùng vẫn là mang suy nghĩ hai bên cùng bị thương, đánh cho Ngụy Thụ Kiệt tàn phế.
Nghĩ đến đây, Phương Bình ngược lại có chút tò mò, không biết Ngụy Thụ Kiệt thế nào rồi?
Sẽ không thật sự bị phế rồi chứ?
Nếu thật sự như vậy thì đối với con trai mà nói, cậu ta còn thảm hơn cả Tôn Minh Vũ.
Ngụy Thụ Kiệt lúc này không có ở bên này mà ở bên trong, mấy người Kinh Võ cũng ở bên đó, Phương Bình ngược lại muốn đi xem chuyện hay.
“Dưỡng bệnh cho tốt.”
Phương Bình dặn dò một câu, thấy Bạch Nhược Khê cũng tới rồi, nên không ở lại lâu. Còn phải đánh tiếp mà.
...
Võ giả bộc phát toàn lực, trên võ đài, đặt cược sống chết, phân chia thắng bại cũng cực kỳ nhanh.
Lúc Phương Bình bọn họ trở lại, đúng lúc thấy Phó Xương Đỉnh nổi giận quát một tiếng, một thương đánh vào đùi của Long Đào cắm trên mặt đất!
“Dám ức hiếp người Ma Võ chúng tao, đánh chết mày!”
Phó Xương Đỉnh vẫn chưa biết tình hình của Triệu Tuyết Mai, nhưng hiển nhiên sẽ không quá nhẹ, lúc này cũng rất tức giận bộc phát toàn lực đánh xuống, trực tiếp xuống tay liều chết!
Vừa nãy nếu như Long Đào không né kịp, thì lúc này, vị trí bị đạp trên mặt đất chính là ngực của cậu ta.
Vừa hay Hàn Húc mấy người Kinh Võ cũng trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Húc càng đen mặt, đám người Kinh Võ sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Ngụy Thụ Kiệt bị Triệu Tuyết Mai đánh không nhẹ, bác sĩ nói sẽ cố gắng giữ được cái đó, tóm lại tình hình rất khẩn cấp, cho dù lần này giữ được, thì vòng thì đấu lần sau cũng đừng mong lên võ đài nữa.
Hiện tại Long Đào cũng bị thương nặng, Phó Xương Đỉnh ăn nói ngông cuồng, đám người Kinh Võ không thể không tức giận.
Cũng may đạo sư của Kinh Võ trên lầu hai mở miệng nhận thua, đội trị thương nhanh chóng khiêng người xuống võ đài.
Bắt đầu đánh mới được năm phút mà đã có ba người thương nặng xuống võ đài!
Hàn Húc không đợi trọng tài nhiều lời, trực tiếp cầm trường côn lên võ đài.
Phó Xương Đỉnh vừa nhìn thấy cậu, cười lạnh nói: “Còn dùng thương làm gì, cứ lấy kiếm ra là được rồi.”
“Phó Xương Đỉnh, mày cảm thấy mày có thể thắng được tao à?”
Hàn Húc cũng không vội, thản nhiên nói: “Mày học thương, có lẽ là bị bóng ma tâm lý phải không? Lúc đó bị một thương của tao đánh, phải nằm trên giường hai tháng không dậy nổi...”
Phó Xương Đỉnh hừ lạnh nói: “Chuyện xửa chuyện xưa lấy ra nói có ý nghĩa không?
Lúc đó là lúc đó, người học thương lẽ nào đều là bị Hàn Húc mày ảnh hưởng, nực cười!”
“Mày cùng Đường Tùng Đình vậy mà cũng có thể vào thi đấu giao lưu,vượt qua ngoài suy tính của tao, tao còn tưởng nhân tài của Ma Võ đông như sao trên trời chứ, hai người bọn mày thể nào cũng lên không được mới đúng chứ.” Hàn Húc nói xong, lại nói: “Có điều cũng chẳng sao, lúc đó có thể đánh bọn mày không ngóc đầu lên được thì bây giờ cũng như vậy thôi!”
“Vậy thì cứ thử xem!”
Lời của cậu vừa nói xong, trường thương khẽ kêu một tiếng, đã xuất ra một thương!
Hàn Húc cũng không tiếp chiêu, bóng người hơi cử động nháy mắt rời khỏi chỗ.
Phó Xương Đỉnh lần trước đã nhìn thấy bước pháp của cậu ta, lúc này cũng không yếu kém, trường thương lập tức chuyển hướng đánh, lấy cậu ta làm trọng tâm, quét ngang bốn hướng!
Giây tiếp theo, bóng người Hàn Húc xuất hiện.
“Tao còn muốn tiết kiệm chút sức lực, nhưng nghĩ lại, vẫn nên dứt khoát giải quyết mày vậy, dùng thương để cho mày nhớ cuộc đời này chỉ cần Hàn Húc tao dùng thương thì mày mãi mãi cũng không phải là đối thủ của tao!”
Hàn Húc lúc này vẫn còn tâm trạng nói chuyện, một mặt là vì đả kích Phó Xương Đỉnh tức giận, mặt khác là chứng tỏ đao thương điêu luyện của cậu ta.
“Vù vù!”
Không trung truyền tới một trận tiếng nổ đùng đoàng, Hàn Húc nhanh chóng quét trường côn ra tốc độ quét ra đụng vào trường côn của Phó Xương Đỉnh.
“Ầm!”
Tia lửa bắn tung tóe.
Ngay sau đó, cánh tay thô to của Hàn Húc nhấc lên, huyệt thái dương đổ sụp xuống.
Lưu Hoa Vinh theo dõi trận đấu kinh ngạc nói: “Ba lần tôi cốt, không đúng, xương chi trên từng rèn luyện, có thể cao hơn ba phần mười...”
Hàn Húc cũng rèn luyện xương chi dưới, nhưng lúc này cánh tay lại nháy mắt to lớn, bộc phát ra khí huyết cường liệt.
“Vốn tưởng là Hàn Húc sắp đạt tới bộ pháp, bây giờ xem ra, đã khinh thường Hàn Húc rồi, khí huyết bộc phá 60 cal, không kém gì Phương Bình.”
Trần Tuyết Diễm nói tiếp: “Phương Bình gặp được đối thủ rồi, tốc độ của Hàn Húc còn nhanh hơn cậu, cũng nắm chắc đòn sát thủ.”
“Hai người chưa chắc có thể gặp nhau.”
“...”
Bọn họ vừa nói xong, trên võ đài, Phó Xương Đỉnh và Hàn Húc đã giao thủ hơn mười chiêu với nhau.
Hàn Húc không có liên tiếp bộc phát, nhưng động tác của cậu ta nhanh hơn Phó Xương Đỉnh, hơn mười chiêu tiếp theo, Phó Xương Đỉnh rõ ràng xuống phong độ.
Phó Xương Đỉnh lúc này sắc mặt ửng đỏ, trong lòng cũng nổi giận.
Đột nhiên, Phó Xương Đỉnh tức giận quát một câu: “Nhìn La gia thương của tao đây!”
Nói xong, trường thương trong tay lập tức khua ra, không khí rung động truyền tới một luồng gió.
Sắc mặt Hàn Húc cũng có hơi nghiêm túc lại.
Chưa có dự định đỡ chiêu này của Phó Xương Đỉnh, Hàn Húc chuyển động bước chân, lựa chọn né tránh.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người có chút ngơ ngác.
Phó Xương Đỉnh quét ngang trường thương, nhưng thuận tay làm rơi trường thương, mặc cho trường thương bay ra, cũng không quan tâm có làm thương mọi người hay không, dù sao Tông sư ở khán đài cũng nhiều như vậy.
Trường thương “vèo” một tiếng bay xuống võ đài, không đợi cường giả lầu hai ra tay, trọng tài thuận tay bắt lấy trường thương.
Mà Phó Xương Đỉnh ném trường thương, người đã chạy về hướng Hàn Húc.
Hàn Húc vừa nãy tập trung vào trường thương, nhất thời không để ý, bị Phó Xương Đỉnh tiếp cận đánh gần.
“Rầm rầm rầm...”
Hai người gần nhau, Phó Xương Đỉnh quyền cước cũng đánh ra, Hàn Húc cũng không yếu thế, cũng nhào vào đánh giáp lá cà với cậu ta.
Động tác của hai người vô cũng nhanh, mấy giây sau, “Rầm” một tiếng, một bóng người bay ra.
Mọi người tập trung nhìn chính là Phó Xương Đỉnh.
Lúc này sắc mặt Phó Xương Đỉnh trắng bệch trong miệng chảy máu nhưng lại đắc ý cười.
Cười xong, vội vàng nhìn lên lầu hai.
Bản thân cậu sẽ không nhận thua đâu!
Lầu hai Đường Tùng Đỉnh sắc mặt có chút bất đắc dĩ nói: “Nhận thua!”
Lúc này mọi người mới có thời gian nhìn Hàn Húc, sắc mặt cậu ta cũng có hơi trắng, nhưng còn tốt hơn Phó Xương Đỉnh.
Có điều nụ cười đắc ý của Phó Xương Đỉnh hiển nhiên là có nguyên nhân.
Hàn Húc lúc này, con mắt lộ ra màu tím thẫm, hai con mắt có hơi mở không ra, mũi cũng có máu chảy xuống.
Phó Xương Đỉnh đỡ mấy chiêu của cậu ta, quả thật đã đánh thêm mấy đòn lên mặt cậu ta, suýt nữa đã phá hoại dung nhan của Hàn Húc rồi.
Khí huyết Hàn Húc vẫn chưa tiêu hao hết, nhưng con mắt càng lúc càng sưng to lên, rõ ràng có chút nhìn không thấy chiều hướng.
Võ giả cấp một mất đi thị lực, khó mà có thể “Nhắm mắt định hướng gió”, chiến lực của Hàn Húc lúc này hiển nhiên không nhiều.
“Đánh hay!”
Nhìn thấy Phó Xương Đỉnh xuống võ đài, Phương Bình hiếm hoi khen một câu.
Hàn Húc bị đánh thành như vậy, tiếp theo chưa chắc là đối thủ của Dương Tiểu Mạn.
Phó Xương Đỉnh thở hổn hển, khó khăn cười nói: “Đây đã là gì, nhìn mặt hắn, nhất định phải cho hắn mang theo cái đầu heo đó vào vòng quyết đấu!”
Mọi người vừa nãy ấm ức vì Triệu Tuyết Mai bị thương nặng, lúc này tâm tình cũng tốt hơn nhiều, lập tức cười.
Dương Tiểu Mạn lúc này tay mang bao tay, hừ nói: “Xem tôi đây, tên khốn nạn dám đánh con gái, tôi cho bọn họ biết tay!”
Lời này đương nhiên là nói Kinh Võ, cũng là nói Phương Bình.
Phương Bình lườm một cái, suy nghĩ một chút nhắc nhở nói: “Hàn Húc bị tổn thương thị lực, có hy vọng đấu lại cậu ta, nhưng Phương Văn Tường thực lực không yếu đừng để bị thương quá nặng, ngày kia còn phải giao thủ với bọn họ nữa.”
“Biết rồi!”
Dương Tiểu Mạn cũng không biết có nghe thấy hay chưa mà người đã đi lên võ đài.