Chương 310: Thay đổi dần
Đại sảnh lầu hai.
Phương Bình và Đàm Chấn Bình cùng nhau bước vào.
Trong đại sảnh, lúc này đang tụm năm tụm ba tổng cộng 30, 40 người, đây hầu như đã triệu tập là tất cả các võ giả của Dương Thành rồi.
Võ giả ở Dương Thành đương nhiên không chỉ nhiều như vậy, dù sao thì dân số ở Dương Thành không ít.
Nhưng rất nhiều võ giả đều đã đi đến thành phố lớn hơn, ngay cả hộ khẩu cũng thay đổi, rất ít người trở về.
Những võ giả hôm nay được mời đến đây, đa phần đều là người của các huyện, thành phố xung quanh chuyển hộ khẩu vào Dương Thành.
Phương Bình vừa lên lầu, đã có người nhiệt tình gọi ngay: “Phương tiên sinh đến rồi, xem như có thể nhìn thấy Chân Phật rồi!”
“Cậu Phương lần này thật sự để người Dương Thành chúng ta vẻ vang rồi, thi đấu giao lưu đánh đẹp lắm!”
"..."
Mấy người này đều tỏ vẻ thân lắm, lần đầu tiên gặp nhau mà cứ như thể lâu lắm không gặp ấy.
Phương Bình ngược lại cũng không khiếp sợ, cười ứng phó vài câu.
Khách sáo một chút, Phương Bình thấp giọng hỏi: “Chú Đàm, thành phố triệu tập mọi người đến lẽ nào thật sự ngồi uống trà ăn bánh thế này sao?”
Hiện tại nhìn như thế kia, hoàn toàn là đến uống trà mà.
Đàm Chấn Bình cũng thấp giọng nói: "Cụ thể chú cũng không biết, việc này kỳ thực là do Đề đốc Bạch tổ chức, chúng ta chỉ phụ trách làm trợ thủ, mời một số võ giả đến tham dự..."
"Đề đốc Bạch..."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Hai người mới vừa nói xong, Bạch Cẩm Sơn đến rồi!
Phương Bình chưa từng nhìn thấy Bạch Cẩm Sơn, trước đó cho rằng Bạch Cẩm Sơn cũng là loại người ngồi riết bụng bự phệ phệ.
Đến khi nhìn thấy người thật, Phương Bình đúng là có chút bất ngờ.
Bạch Cẩm Sơn cũng không phải người tai to mặt lớn mập mạp bụng tròn như Phật Di Lặc, ngược lại, là soái ca trung niên khí chất nho nhã.
Ngoại trừ nhìn có chút đẹp trai, tướng đi bước đến cũng có khí chất long hành hổ bộ, nhìn có vẻ không phải phải không thể đánh.
Trước đó, Đàm Chấn Bình nói chẳng có người nào có thể đánh cả, Phương Bình cho rằng Bạch Cẩm Sơn cũng như vậy.
Nhưng lúc này đây, trong số tất cả mọi người, chỉ có Bạch Cẩm Sơn mang lại cho Phương Bình một loại cảm giác rất nguy hiểm, nói rõ thực lực của Bạch Cẩm sơn cũng không kém.
Xem ra, Dương Thành cũng không tính là triệt để rách nát…” Phương Bình nói thầm một tiếng.
Bạch Cẩm Sơn vừa đến, mọi người liền dồn dập thăm hỏi.
Bạch Cẩm Sơn cũng cười cười đi tới, đi đến trước mặt Phương Bình, Bạch Cẩm Sơn cũng không cần người khác giới thiệu, gương mặt tươi cười nói: “Đây chính là thiên tài Phương Bình học tại Ma Võ đúng chứ. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, khí chất phi phàm..."
Bạch Cẩm Sơn khen một trận, Phương Bình lại khiêm tốn và nói chuyện khách sáo vài câu.
Người không ít, Bạch Cẩm Sơn cũng không nói chuyện với Phương Bình nhiều.
Nhìn đoàn người ở dưới, Bạch Cẩm Sơn cười nói: "Mọi người đều ngồi xuống đi, đừng gò bó, đều là người Dương Thành mà, mọi người tụ tập lại một chỗ cũng không dễ dàng, tùy ý tâm sự."
Ông ta nói tuỳ ý tâm sự, mọi người đương nhiên sẽ không tưởng thật.
Trong số các võ giả được mời đến, cũng có hai vị võ giả cấp ba.
Võ giả trung cấp hoàn toàn không có ai. Dương Thành vốn cũng không lớn, tần suất xuất hiện các võ giả trung cấp mấy năm nay cũng chỉ được một vài người.
Vương Kim Dương đúng là võ giả trung cấp, nhưng hiện tại anh ấy đang ở Dương Thành, cũng không đến họp.
Bạch Cẩm Sơn lần lượt chào hỏi mọi người một chút, trong đó, có một ông lão võ giả cấp ba cười nói: "Đề đốc Bạch, bất kể là người làm ăn ở trong quê nhà hay không thì mọi người đều nhớ quê hương, cho nên lúc này mới gác các chuyện khác lại, tụ tập lại một chỗ như thế này.
Dương Thành nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì, cứ mở miệng nói, mọi người đều thẳng thắn một chút, dù sao thì thời gian cũng rất quý giá…"
"Nếu như ông Trương đã mở miệng nói như vậy rồi, vậy tôi cũng không cần khách sáo nữa."
Bạch Cẩm Sơn cười một tiếng, sau đó lại thở dài nói: "Từ khi Tổng đốc Trương đột phá lên Tông sư, ông ấy đối với bầu không khí võ đạo tại Nam Giang ngày càng không hài lòng.
Trong tỉnh, mấy văn kiện yêu cầu cải cách cũng chất cao tới mấy chồng trong văn phòng tôi1
Mỗi ngày ra một cái chính sách, một ngày lại thêm một hạng mục cải cách, chúng tôi cũng không dễ dàng.
Lần này, gọi mọi người đến đây cũng có liên quan đến việc cải cách này."
Người được Bạch Cẩm Sơn gọi là ông Trương cũng cười nói: "Đề đốc Bạch, ông cứ nói thẳng đi, cần chúng tôi làm những gì?"
"Ông Trương đừng hiểu lầm, không phải vì muốn yêu cầu mọi người quyên tiền mới gọi mọi người đến đây đâu."
Bạch Cẩm Sơn xua xua tay, ông biết mấy người này nghĩ như thế nào.
Hội đồng hương mà, cũng không ngoài mấy chuyện kêu gọi quyên tiền, tìm người đầu tư…
Chính phủ cần đầu tư, chắc mấy người này cũng có hy vọng có thể được chia chút lợi lộc, hợp tác cùng có lợi, cũng không có gì là không tốt.
Nhưng lần này, đúng là không phải vì việc này.
"Là như vầy, các huyện thị tại Nam Giang cần thành lập một chiến đội võ giả, không biết việc này mọi người có biết hay không?"
"Biết chứ, đã xem tin tức rồi, lẽ nào là chiến đội có vấn đề gì sao?"
Phương Bình nghe vậy, liếc mắt nhìn ông Trương kia, người này chắc không phải do Bạch Cẩm Sơn kéo tới diễn vai phụ đó chứ?
"Ôi chao, võ giả tại Dương Thành khan hiếm, dựa theo yêu cầu, cuối năm ngoái thành lập chiến đội, năm nay phải bắt đầu tập huấn rồi.
Nhưng mà bây giờ, ở Dương Thành, ngay cả nhân viên còn chưa phân phối đầy đủ nữa.
Lần này mời mọi người đến, một mặt là muốn mọi người suy nghĩ cho ý kiến một chút về cách phát triển Dương Thành.
Mặt khác, cũng muốn xem có võ giả nào muốn gia nhập chiến đội hay không…"
Bạch Cẩm Sơn còn chưa nói hết, trong đám người đã có người ngắt lời: "Đề đốc Bạch, mọi người đều bận lắm, làm sao có thời giờ tham gia tập huấn được. Dương Thành cũng không đến nỗi không thể chọn đủ người chứ?"
"Phải đó, huống hồ, công ty xí nghiệp của chúng tôi cũng có nhiều chuyện phải xử lý. Công ty cũng không ở bản địa, làm sao có thời gian về tham gia chiến đội gì đó…"
"Ai cũng bận, nếu Dương Thành thật sự thiếu tài chính, chúng tôi có thể quyên một ít tiền, cái này không thành vấn đề."
"Nhiều thì không dám nói, nhưng 30, 50 ngàn thì không thành vấn đề."
"..."
Mấy người này, ngươi một câu, ta một câu, xem như có cùng chung chí hướng cho chuyện ngày hôm nay rồi.
Bạch Cẩm Sơn cũng không vội vã, cười cười nói: "Mọi người đừng nóng vội, không nói bắt buộc mọi người phải tham gia chiến đội, đây không phải là chuyện có thể ép buộc được.
Nhưng mà…"
Bạch Cẩm Sơn dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà gần đây, cấp trên lại truyền đạt lại một phần văn kiện hành chính.
Các vị có phát hiện rằng, ngày hôm nay, những người được mời tới ngày hnay, ngoại trừ những người không đến, còn lại đều là người có hộ khẩu tại Dương Thành hay không."
"Hả?"
Có người hơi nghi ngờ, không phải ai rời khỏi Dương Thành cũng sẽ đổi hộ khẩu.
Ở đây, mấy người bọn họ, lúc này đều là người có hộ khẩu đăng ký tại Dương Thành.
"Văn kiện hành chính từ cấp trên cũng đơn giản, sau này, sẽ thi hành chính sách quản lý kép với võ giả.
Võ giả sau này sẽ do cơ quan chính phủ tại nơi đăng ký hộ khẩu và cơ quan chính phủ tại nơi ở hiện tại cùng quản lý.
Mọi người vẫn không hiểu ý của ông, vậy thì như thế nào?
Bạch Cẩm Sơn không chút hoang mang, cười nói: "Để tôi nói rõ hơn chút nữa đi vậy, sau khi thi hành chế độ quản lý kép, các vị hằng năm đều phải về Dương Thành tiến hành kiểm tra cuối năm."
"Hả?"
"Cái gì mà kiểm tra cuối năm?"
"Đề đốc Bạch, ông nói rõ ràng một chút xem nào."
"..."
Bạch Cẩm Sơn cười nhạt nói: "Võ giả, hưởng thụ đặc quyền: mở công ty, miễn thuế giảm thuế; theo chính trị, tiêu chuẩn kiểm tra được giảm xuống; tòng quân, vừa vào đã trở thành sĩ quan.
Làm những ngành nghề khác cũng đều được hưởng chính sách ưu tiên, đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng mà võ giả ngày càng nhiều, có vài võ giả, hiện đang gọi là võ giả, nhưng có khác gì với người bình thường đâu?
Người càng ngày càng nhiều, đặc quyền cũng ngày càng nhiều, vậy thì tràn lan quá, không quý trọng nữa rồi.
Ý của chính phủ là thế này, bắt đầu từ năm 2009 trở đi, các võ giả phải thi hành kiểm tra hằng năm!"