Chương 317: Con đường kinh doanh của võ giả (2)
Ánh mắt Phương Bình dần tỏa sáng, mở miệng nói: "Thứ nhất, thâm nhập vào con đường phân phối tài nguyên của Ma Võ, một khi mọi người tạo thành thói quen sử dụng nền tảng, vậy thì con đường phân phối tài nguyên của họ sẽ triệt để làm việc cho tôi.
Thứ hai, lợi nhuận đương nhiên vẫn có, chúng ta giải phóng sức lao động cho Ma Võ, không cần nhiều đạo sư trung cấp tọa trấn và phụ trách mua bán tài nguyên nữa.
Lúc này, chúng ta có thể đưa ra yêu cầu nho nhỏ, nếu lấy một lượng lớn tài nguyên, có thể chiết khấu một chút cho chúng ta được hay không?
Khẳng định là có thể!
Kiếm lời thông qua chênh lệch giá, vẫn có hy vọng.
Sợ là sợ..."
Sợ là sợ Ma Võ không muốn đưa những tài nguyên quan trọng này giao cho học sinh làm, một khi xảy ra vấn đề, tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, Phương Bình nghĩ, trước hết thí điểm tại Ma Võ, sau đó, chờ thực lực nâng cao, có thể dần dần mở rộng ra ngoài.
Trước hết làm ở Ma Võ, sau đó đến các trường đại học tại Ma Đô, cuối cùng mới chậm rãi mở rộng ở tất cả các trường đại học võ, cho tất cả các võ giả, thậm chí là người bình thường!
Phương Bình dừng một chút lại nói: "Hơn nữa, nghiệp vụ chuyển phát nhanh và thức ăn nhanh cũng có thể bắt đầu phục vụ võ giả.
Căn-tin ở Võ Đại mặc dù bình thường đều là miễn phí, nhưng mà đồ ăn miễn phí là đồ ăn thường.
Anh xem, mở ra thị trường chuyển phát nhanh đồ ăn cao cấp dành riêng cho võ giả thì thế nào?
Võ giả thực ra rất quý trọng thời gian, có thời điểm, mọi người phải tu luyện khẩn cấp, cũng không có ý định muốn ra ngoài ăn cơm.
Người có tiền sẽ dùng Khí Huyết Đan để cảm giác no bụng, người không tiền, Bổ Huyết Hoàn cũng là thuốc phòng thân.
Nếu như chúng ta có thể mở ra thị trường dành cho võ giả, giao thức ăn nhanh cao cấp bổ sung khí huyết, nói thật, võ giả đều là những người có tiền, coi tiền như rác.
Lấy phí giao hàng là 100 đồng, bọn họ cũng sẽ chẳng hề chớp mắt mà trả tiền.
Có thể ung dung dễ dàng đặt món ăn, ở trong nhà tu luyện, đồ ăn đưa tới cửa, hưởng thụ mỹ thực ngon hơn uống thuốc nhiều…"
Phương Bình càng nói, càng cảm thấy những việc này hẳn là có thể làm.
Lấy ví dụ bản thân cậu đi, lúc cậu tu luyện, có những lúc thực ra chẳng muốn đi xuống nhà ăn ăn cơm, đi tới đi lui quá phiền phức.
Nhưng mỗi ngày dùng thuốc hoặc dùng điểm tài phú bổ sung khí huyết cũng không phải chuyện tốt, người dù sao vẫn phải ăn uống.
Hiện tại, nếu có người mang đồ ăn tới cửa, Phương Bình cũng không ngại thanh toán tiền giao hàng, đó là chuyện nhỏ.
Đối với bọn họ mà nói, chừng 100 đồng có thể gọi là tiền sao?
Nhưng trong đó cũng không những khó khăn nhất định.
Thứ nhất, khu ký túc xá Võ Đại, bình thường không cho phép người ngoài đi vào, nếu muốn khai thông cái này, hơi phiền phức.
Thứ hai, các quán ăn cao cấp mắt cao hơn đầu, muốn nói chuyện hợp tác với bọn họ cũng rất phiền.
Xét đến cùng, cũng chỉ là do thực lực Phương Bình quá yếu, chỉ là võ giả mới vào cấp hai.
Một võ giả như cậu, muốn bước chân vào chuỗi ngành phục vụ cho võ giả cũng không phải chỉ dùng một chữ khó để hình dung.
Nếu cậu là Tông sư, vậy thì đỡ, có một vài chuyện sẽ không kiêng kỵ gì.
Lại lần nữa gõ gõ bàn, Phương Bình cắn răng nói: "Để tôi đi Ma Võ nói chuyện xem, không hẳn là không được, nếu thật sự không được, vậy tạm thời từ bỏ, tiếp tục làm nghiệm vụ dành cho người bình thường.
Chỉ khi nào mở ra thị trường dành cho võ giả, vậy thì hoàn toàn khác nhau rồi!"
Hằng năm, Hoa Quốc ném tiền đầu tư cho võ giả quá nhiều, hơi một chút là xuất ra 10 tỉ, trăm tỷ, thậm chí cả ngàn tỷ.
10 triệu võ giả, mỗi người dùng 10 ngàn cũng đã tốn hết 10 tỷ rồi. Nhưng mỗi năm một võ giả chỉ dùng 10 ngàn thôi sao?
Tiêu chuẩn của 10 triệu người không chỉ dừng lại ở đó, ít nhất phải là ngàn tỉ.
Phương Bình dù cho muốn được húp một chén canh, cũng có thể kiếm tiền đầy túi.
Quan trọng vẫn là - thực lực quá yếu, không có tư cách đi tranh giành.
Đối với phương diện phục vụ cho võ giả, Lý Thừa Trạch cũng không chen lời, nhưng cân nhắc mãi, cuối cùng nói: "Phương tiên sinh, nếu thật sự muốn mở nghiệp vụ phục vụ cho võ giả, vậy, chúng ta… nên làm tốt công tác chuẩn bị chiêu mộ võ giả.
Nhưng mà, lương cho võ giả... quá cao rồi!"
Muốn làm nghiệp vụ liên quan đến võ giả, cả công ty chỉ có một mình Phương Bình là võ giả thì thật sự không được.
Phương Bình còn bận rộn tu luyện, nào có nhiều thời gian dính líu tới mấy chuyện này.
"Ừm, cái này cũng đúng… Nhưng mà cái này là chuyện sau đó đi, chờ tôi đàm luận xong rồi tính tiếp."
Phương Bình cũng không quá chắc chắn liệu kế hoạch của mình có thành công hay không.
Cường giả Ma Võ không hẳn sẽ để ý đến chuyện làm ăn này, nhưng để một học sinh làm, chưa chắc đã được cho phép.
Trước hết cứ biến Ma Võ thành nơi thí điểm đã, cũng không cần quá nhiều, trước hết chọn người bình thường làm chân chạy là được.
"Anh cứ tiếp tục công việc của anh, còn nữa, lần trước tôi có nói đến chuyện điện thoại di động đang trên đà phát triển, anh nhớ nhé, chính phủ đã thông qua tiêu chuẩn 3G rồi, một số nhà máy sản xuất điện thoại di động đang nghiên cứu phát minh điện thoại thông minh kết nối 3G…
Hơn nữa, nghiệp vụ hiện tại vẫn tiếp tục mở rộng, ít nhất cũng phải lan rộng khắp Thành Đại Học, cũng nửa năm rồi, còn chưa thể lan rộng được một khu vực nữa.
Không đủ tiền, có thể vay, cũng có thể nói với tôi.
Đẩy nhanh tốc độ lên chút, thời gian đầu lấy tốc độ làm chủ…"
Phương Bình sắp không đợi được nữa rồi, có thể tháng sau điểm tài phú của cậu có thể sẽ hao hết.
Nếu còn không kiếm ra tiền nữa, vậy làm sao sau này tu luyện tiếp bây giờ?
Không có gia đình chống đỡ, lẽ nào thật sự phải không màng sống chết làm nhiệm vụ, kiểm được vài ba đồng lẻ thôi sao?
...
Căn dặn Lý Thừa Trạch một trận, rồi nhờ Lý Thừa Trạch giúp mình mua một chiếc xe, Phương Bình hơi đau đầu rời đi.
Nhưng đối với giấc mơ làm giàu thông qua con đường giao hàng… à không, là giấc mơ kinh doanh nghiệp vụ của võ giả, Phương Bình vẫn đúng là có chủ ý này.
Rất lâu trước đây cậu đã có ý định này rồi.
Nhưng khi đó, cậu vẫn chỉ là người bình thường, cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Hiện tại, cậu đã là võ giả cấp hai rồi, rất nhanh sẽ lên cấp ba, tuy rằng thực lực vẫn rất yếu, nhưng không có nghĩa là một tia hy vọng đều không có.
...
Về tới trường học, Phương Bình suy nghĩ một chút, lại đi vào phòng hậu cần.
Còn chưa vào học, phòng hậu cần cũng không quá bận.
Lý lão đầu còn đang ngủ gật, nhìn thấy Phương Bình lại đến nữa, không khỏi thốt lên: "Nhóc quỷ nhà em sao lại đến nữa rồi?"
"Thầy Lý, thầy nói gì vậy, em không phải đến tìm thầy trò chuyện sao."
"Ha ha... Không có chuyện gì thì bớt tới đây đi!"
Phương Bình cũng không trách móc, rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên quầy hàng, dò hỏi: "Thầy Lý, phòng hậu cần của trường mình hẳn là rất bận ạ?"
"Cũng được."
"Thầy, cao thủ như thầy sao lại bị phái đến ngồi đây làm nhân viên bán hàng, cũng quá mất mặt rồi.
Hơn nữa, ngoại trừ thầy, em thấy phòng hậu cần của mình cũng có không ít võ giả phải thay ca nhau trong 24 giờ. Tiếp tục như vậy, sẽ hạn chế vài cường giả trung cấp, cao cấp, thầy nói, không lãng phí sao ạ?"
Phương Bình ra vẻ bênh vực kẻ yếu, bởi vì người đến mua đồ đều là võ giả, người bình thường không hẳn có thể toạ trấn được.
Hơn nữa, có một số học sinh chỉ hỏi thăm chứ không đổi, thật sự rất mất thời gian.
Lý lão đầu liếc mắt nhìn cậu không lên tiếng, phí lời, nơi đây có tài nguyên dự trữ của trường học, không cho cường giả trấn thủ, lỡ bị người khác vào cướp đoạt thì biết làm sao bây giờ?
Tuy rằng ở đây đều là học sinh Ma Võ, không ai có lá gan kia, nhưng có nhát gan cũng không thể giật dây bọn họ làm những chuyện như vậy.
Nếu như bị người ngoài đột nhập vào thì lại càng mất mặt.
"Thầy à, em thấy kho nhiệm vụ ở lầu ba cũng không tệ, bắt đầu cho phép nhận nhiệm vụ trên mạng rồi.
Nhà trường có cân nhắc qua việc thiết lập một một nền tảng phụ trách cho việc đổi thuốc và vũ khí không?
Như vậy có thể tiết kiệm được không ít nhân lực, vật lực…"
"Hả? Nền tảng trang web trên mạng…"