Chương 328: Khu Nam Ma Võ (3)
"Địa quật lớn hơn Trái Đất rất nhiều!
Lấy ví dụ như thế này, ở gần Ma Võ có tổng cộng 3 lối vào địa quật. Theo lý thuyết, với tốc độ của cường giả, đi vào từ lối này và đi ra từ lối khác không phải là việc khó khăn gì.
Nhưng mà từ lúc thăm dò đến nay, chúng ta phát hiện, dựa theo phương hướng trên mặt đất thăm dò, hầu như không thể đi tới lối vào tiếp theo.
Có thể có liên quan đến chuyện chúng ta không có cách nào thâm nhập thăm dò. Em tuyệt đối không nên nghĩ rằng, có thể đi từ lối vào địa quật này rồi ra một lối vào địa quật khác. Một khi lối ra vào địa quật của em bị chặn mất, vậy thì có thể hầu như khẳng định em chết chắc rồi!
Phòng mô phỏng chiến tranh chính là nơi vẽ lại bản đồ và bố cục phân bố của ba lối vào theo tỷ lệ thực, để học sinh Học viên Chỉ Đạo Chiến Thuật tiến hành mô phỏng chiến tranh và lên kế hoạch chiến thuật tác chiến.
Ở địa quật, có lúc sẽ xuất hiện đại chiến vũ khí lạnh như ở thời cổ đại!
Học sinh Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật hầu như đều là quân dự bị.
Những người này sau khi tiến vào địa quật, đa số sẽ đi cùng với đại đội, lúc cần thiết, khi chỉ huy chết trận, họ sẽ tiếp quản đội ngũ, chỉ đạo chiến đấu!”
"Thì ra là như vậy."
Phương Bình bỗng nhiên nói: "Toà nhà số 1 là nơi dành cho Học viện Chế Tạo, toà số 2 dành cho Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật.
Vậy cũng có nghĩa căn cứ dành cho Học viện Binh Khí và Học viện Văn Khoa cũng ở đây?”
Lữ Phượng Nhu cười nhạo nói: “Học viện Binh Khí đương nhiên có cứ điểm. Như thế này, Học viện Chế Tạo cần bồi dưỡng nhân tài chuyên làm các việc hậu cần, Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật chuyên bồi dưỡng chỉ huy tài ba.
Học viện Binh Khí của chúng ta bồi dưỡng các chiến binh chiến đấu!
Còn Học viện Văn Khoa… bọn họ đa phần đều theo kinh doanh, bọn họ cần cứ điểm trong trường làm gì?
Cho nên ở đây không có nơi nào dành cho Học viện Văn Khoa cả. Nhưng cũng không ảnh hưởng, những nơi này, chỉ cần các em có tư cách, bất kể các em đến từ học viện nào cũng có thể vào.
Chỉ có thể nói đơn giản, nơi này không có thứ gì chuyên về kinh doanh để học sinh Học viện Văn Khoa thực hành cả.”
Phương Bình ngẫm lại cũng cảm thấy Lữ Phượng Nhu nói không sai, Học viện Văn Khoa cần gì cứ điểm.
…
Rất nhanh, hai người đến toà nhà số 3.
"Nơi này là chỗ tu luyện."
Lữ Phượng Nhu chỉ vào toà nhà số 3 nói: "Em cũng có thể hiều nơi đây là cứ điểm của Học viện Binh Khí.
Ở đây, có đủ các loại chiến pháp!
Có chiến pháp trung cấp, cao cấp, thậm chí chiến pháp tinh thần lực do Tông sư sáng tạo…”
“Đây là Tàng Công Lâu?” Phương Bình theo bản năng nói một câu.
"Nghe tôi nói hết đã!"
Lữ Phượng Nhu ngắt lời cậu, tiếp tục nói: "Chiến pháp thực ra là một loại phương thức vận dụng khí huyết, đối với chúng ta mà nói, thực ra cũng không phải quá quan trọng.
Bất kể là chiến pháp loại nào cũng đều vì mục đích gây sát thương lớn hơn.
Không nhất thiết cái gì cũng phải học, cũng không phải cứ học cấp bậc càng cao càng tốt, cho nên chiến pháp không phải là điểm nhấn trong tòa nhà này.
Điều quan trọng nhất trong tòa nhà này là phòng năng lượng!”
"Phòng năng lượng?"
“Đúng, sử dụng đá năng lượng làm chủ, tiến hành phóng thích năng lượng để võ giả quen thuộc với môi trường ở dưới địa quật.
Đây không phải điểm mấu chốt… điểm mấu chốt là nguồn năng lượng được phóng thích từ đá năng lượng có thể kích thích khí huyết võ giả lưu động nhanh, tăng tốc độ khôi phục khí huyết.
Cho nên khi xuống địa quật, võ giả có thể kéo dài sức chiến đấu của mình lâu hơn!
Một số nơi dưới địa quật có năng lượng phong phú, võ giả có thể nhanh chóng khôi phục khí huyết, tiếp tục chiến đấu, đây cũng là lý do võ giả ở địa quật có ưu thế hơn bình thường.
Hơn nữa, có thể tăng tốc độ tu luyện của võ giả, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến võ giả nhanh chóng khôi đột phá."
Phương Bình nghe vậy, hiếu kỳ nói: "Nói như vậy, võ giả xuống địa quật tu luyện thực ra có thể tiến bộ nhanh hơn?"
"Ừm, đúng là như vậy.
Nhưng mà địa quật quá nguy hiểm, ai sẽ xuống đó tìm chỗ tu luyện?
Hơn nữa, cũng không có cách nào xông vào với quy mô lớn, rải rác vài người trốn ở địa quật vẫn có.
Nhưng em cũng đừng nghĩ đó là chuyện hay ho gì, ở địa quật, nguy cơ tứ phía, ăn cơm cũng là một vấn đề, hơn nữa, ở vùng ngoại ô, năng lượng cũng không quá mạnh mẽ, cho dù tốc độ có nhanh hơn một chút, cũng chỉ là nhanh hơn có giới hạn, còn không bằng dùng thuốc hỗ trợ tu luyện ở Trái Đất."
"Vậy chúng ta…"
"Phòng năng lượng ở Ma Võ, càng muốn phóng thích nhiều năng lượng đương nhiên càng cần nhiều điểm thưởng.
Tính theo giờ, 10 điểm/giờ."
Phương Bình líu lưỡi, cướp trắng trợn mà!
"Toà nhà số 3, ngoại trừ phòng chiến pháp và phòng năng lượng, còn có vài phòng tu luyện khác, như phòng trọng lực, Khí Huyết Trì…"
Phòng trọng lực Phương Bình ít nhất cũng hiểu, nhưng mà Khí Huyết Trì là gì? Phương Bình thắc mắc: "Khí Huyết Trì là gì ạ?"
"Không liên quan tới em, đó là chuyện của võ giả trung cấp.
Đến bây giờ, em có biết con đường tu luyện của võ giả trung cấp là gì không?"
Phương Bình không nói gì, cô không nói làm sao em biết!
Trường học hiện tại vẫn dạy học theo con đường tu luyện cơ bản nhất, đó là con đường tu luyện của võ giả sơ cấp - dưới cấp ba - làm chủ.
Đạo sư không nói, Phương Bình thật sự không biết con đường tu luyện của võ giả trung phẩm là gì.
"Rèn luyện xương sọ?"
Con người có 206 đốt xương, xương sọ có 29 đốt, nhưng xương sọ không phải là mục tiêu tu luyện của võ giả sơ cấp.
"Không phải, võ giả trung cấp tu luyện nội phủ!"
"Ngũ tạng lục phủ?"
"Đúng, võ giả sơ cấp chuyên tôi cốt, đây chính là đặt nền móng cơ bản cho cơ thể.
Thực ra võ giả sơ cấp còn quá nhiều điểm yếu, đặc biệt là nội phủ. Xuất huyết bên trong nội tạng hầu như là việc mà rất nhiều võ giả sơ cấp gặp phải khi giao đấu.
Nhưng võ giả trung cấp thì không giống thế, bọn họ tu luyện ngũ tạng lục phủ.
Tu luyện cả trong lẫn ngoài đến một mức độ kiên cố nhất định, có thể tưởng tượng được, khả năng kháng đòn, năng lực phòng ngự, lực bộc phát của võ giả trung cấp đều mạnh hơn nhiều so với võ giả sơ cấp.
Tu luyện tới đỉnh cấp sáu, có thể nói, cơ thể con người đã đạt đến một mức độ cực hạn.
Võ giả lúc này có thể xem như kim cương bất hoại, bách độc bất xâm.
Võ giả đỉnh cấp sáu cho dù có chết đi, thi thể của bọn họ cũng có thể nguyên vẹn như nhục thân của Bồ Tát, trường tồn với thời gian!
Đương nhiên, đầu vẫn sẽ bị nát.
Tu luyện xương sọ thực ra còn phải chờ đến khi lên cảnh giới võ giả cấp cao, lúc này, cơ thể con người chính thức bước lên con đường đến đỉnh phong.
Toàn thân không có điểm yếu, máu thịt bất hoại, thân thể đại thành!
Gân, xương, da thịt, ngũ tạng lục phủ đều được rèn luyện đến mức cực hạn.
Cường giả Tông sư, có thể nói, đó chính là La Hán Kim Thân, súng ống do khoa học kỹ thuật phát triển ra hoàn toàn không có uy hiếp gì đến bọn họ nữa.
Trừ phi là đạn pháo có uy lực cực mạnh bắn thẳng vào người bọn họ, mới có hy vọng khiến bọn họ bị thương.
Xương sọ, đại não và lực lượng tinh thần là con đường tu luyện chủ yếu của Tông sư, cụ thể tu luyện như thế nào, võ giả cấp bảy, tám, chín lại được phân chia như thế nào thì hiện tại em không cần phải biết, mấy chuyện đó quá xa xôi rồi!"
Đây là lần đầu tiên Lữ Phượng Nhu trình bày toàn bộ con đường tu luyện của võ giả cho Phương Bình biết.
Bắt đầu từ võ giả sơ cấp chủ yếu tôi luyện xương cốt, trung cấp tôi luyện nội phủ, cao cấp lại hoàn thiện cơ thể, từ từ tiến hành con đường thay đổi sinh mệnh.
Phương Bình thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Vậy, cường giả Tông sư có phải là đã được xem như không còn là người nữa hả cô? Dù sao thì từ trong ra ngoài, đều biến dị hết rồi."
Hiện Phương Bình đã cảm nhận được rằng võ giả sơ cấp đã hoàn toàn không giống người bình thường.
Bọn họ rèn luyện xương cốt, hiện tại xương cốt cũng không phải là màu trắng xám bình thường, mà có xu hướng biến đổi thành ngọc rồi.
Phương Bình có thể tưởng tượng, xương cốt của các cường giả Tông sư chắc thật sự giống như Kim Thân trong truyền thuyết, không chỉ là xương cốt, e rằng mỗi vị trí trên cơ thể đều như vậy.
"Là người?"
Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Nếu em xem chính mình là người, vậy em vĩnh viễn là người!
Em không xem mình là người, thì cho dù nhìn bên ngoài giống người, em cũng không phải là người."