Chương 331: Phá sản mới có động lực! (2)
Phương Bình hừ hừ nói: "Phí lời, trước trước sau sau, tôi dùng hết tài nguyên rồi, nếu còn không lên đỉnh cấp hai mới là lạ đó.
Hiện tại còn thiếu một chút, ý các cậu thế nào, tôi muốn chia 30%, các cậu có ý kiến gì không?"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều ngầm thừa nhận phương án phân phối của Phương Bình.
"Ngoài ra, lần này tôi muốn nhận nhiệm vụ của Quân đội, nhiệm vụ lớn, vây quét các cứ điểm tà giáo!
Sắc mặt của mọi người lại thay đổi, Dương Tiểu Mạn cau mày nói: "Như vậy có được không? Nguy hiểm quá lớn, cứ điểm của tà giáo có lúc tư liệu tình báo cũng không rõ ràng…"
Nhưng Phương Bình nói: "Cứ điểm kiểu này có tài nguyên, có tiền, có thuốc!
Hơn nữa võ giả cũng nhiều, có thể giết được một đám lớn!
Là loại nhiệm vụ có thu hoạch lớn nhất!
Tìm võ giả bình thường, với mấy đồng tiền thưởng thì được bao nhiêu?
Chúng ta có nhiều người như vậy, vây quét một vài căn cứ tà giáo mới có nhiều lợi ích.
Một cứ điểm có võ giả tà giáo cấp ba lãnh đạo, một khi bị chúng ta càn quét, thu hoạch ít nhất cũng có vài chục triệu.
Hơn nữa, khen thưởng nhiệm vụ, một cái cứ điểm nhận được 20, 30 triệu cũng không khó.
Dựa vào nhiệm vụ đơn lẻ, tìm giết võ giả cấp hai, được thưởng 300, 500 ngàn, cần phải giết bao nhiêu người?
Có bao nhiêu võ giả cho các cậu giết?
Hơn nữa, nguy cơ địa quật sắp đến, những võ giả tà giáo này không phụ giúp tiêu diệt võ giả địa quật thì thôi, còn cố tình gây cản trở, bọn họ đáng chết nhất, chết rồi cũng không đáng cho chúng ta thương hại.
Ngược lại, các võ giả phạm tội kia, nếu như địa quật thật sự xâm lấn, bọn họ không hẳn sẽ không góp sức.
Cho nên tôi mới chọn tà giáo là mục tiêu nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, những người này chết không hết tội.
Cho nên tôi mới tìm đến các cậu, cũng là vì có ý định này, bọn họ nhiều người, tôi một người khó mà địch lại, dễ gây sai lầm.
Sao hả, cho ý kiến chút coi…"
Mọi người trầm ngâm, Phó Xương Đỉnh cân nhắc chốc lát mới nói: "Đúng là có khả năng nhận nhiệm vụ, nhưng mà nhân thủ chúng ta có phải là…"
"Đủ, tôi đã tìm vài hội viên phi võ giả rồi."
Phương Bình cười híp mắt nói: "Lái xe, đặt đồ ăn, đặt khách sạn, tìm người, khắc phục hậu quả... Những việc này, đều có thể giao cho phi võ giả bọn họ làm.
Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có 2 chữ - giết người!
Cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành, cho bọn họ một chút lợi ích, 30, 50 ngàn cũng có thể khiến bọn họ vui sướng thỏa mãn.
Thuận tiện, cũng để cho các hội viên khác nhìn thấy, khi hội viên tham gia làm nhiệm vụ cũng có thể kiếm tiền…"
Khi nhắc đến đoàn hội, Triệu Lỗi và Trần Vân Hi đều không hé răng.
Nhưng Đường Tùng Đình hỏi: "Phương Bình, hội Bình Viên còn nhận người không?"
"Cậu muốn gia nhập?"
"Thấy rất thú vị, nếu còn nhận người, tôi muốn tham gia cho vui…"
"Tạm thời không nhận, bây giờ cậu chỉ nghĩ tham gia cho vui, đến ngày nào đó cậu cảm thấy đoàn hội xứng đáng gia nhập, tôi sẽ nhận cậu."
Phương Bình cũng thẳng thắn từ chối, nói xong lại nói sang chuyện khác: "Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nhận một số nhiệm vụ khác, gần đây có chiến đội đang chiêu mộ đối thủ để rèn luyện.
Chúng ta cũng có thể lập thành một chiến đội, đi ngược người khác, đánh một trận dễ như ăn kẹo, lại kiếm được hơn chục triệu.
Nói chung, lần này không kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ không trở về!
Nếu không, kết thúc học kỳ, lấy đâu ra tiền vốn để khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo."
Phương Bình vội vã kiếm tiền, những người khác cũng hy vọng kiếm được một chút, còn Trần Vân Hi không thiếu chút tiền ấy, nhưng cô cũng không từ chối.
"Được rồi, tạm thời quyết định như vậy đi, đêm nay mọi người về chuẩn bị một chút.
Ngày mai chúng ta xuất phát, tôi đã tìm chọn nhiệm vụ rồi, dẹp sạch một cứ điểm nhỏ của tà giáo tại tỉnh Đông Lâm, đều là võ giả cấp một, cấp hai và một ít người bình thường.
Làm xong một nhiệm vụ, ít nhất cuối cùng cũng phải ẵm được 50 điểm thưởng trở lên mới được.
Không tính là quá khó… Hơn nữa, Đông Lâm bên kia khá loạn, gần đây tung tích của tà giáo nhiều hơn bình thường, có thể liên quan đến việc lối vào địa quật ở Đông Lâm có dị động.
Chúng ta ở Đông Lâm kiếm bộn... Sau đó đi Nam Giang!"
Nói tới Nam Giang, Phương Bình hít sâu một hơi.
Trước đây, hầu như nhiệm vụ ở Nam Giang gần như không có, tà giáo cũng không hoạt động ở Nam Giang.
Cho dù có, chính phủ địa phương cũng có thể càn quét.
Nhưng hiện tại, trong hệ thống nhiệm vụ, các nhiệm vụ vây quét tà giáo của ba tỉnh phía nam bắt đầu tăng lên.
Điều này khiến Phương Bình nhớ tới lời Bạch Cẩm Sơn, Đề Đốc Dương Thành. Lối vào kết tiếp, có khả năng xuất hiện tại ba tỉnh phía nam.
Những giáo đồ tà giáo này muốn làm cái gì, Phương Bình hiện tại có một dấu chấm hỏi rất lớn.
Những người này hoạt động ở chỗ này, chẳng lẽ còn muốn làm người dẫn đường cho địa quật hay sao?
Nếu không, võ giả tà giáo không cần thiết hoạt động tích cực trong khu vực này. Bạch Nhược Khê không phải từng nói, sinh vật địa quật không có cách nào trò chuyện với nhân loại hay sao?
Những người này lấy đâu ra ý nghĩ muốn làm người dẫn đường?
Hay là, bọn họ có mục đích khác?
Phương Bình tạm thời không có cách nào phán đoán, lúc này chỉ muốn về Nam Giang, nếu đủ khả năng thì có thể càn quét võ giả tà giáo, để Nam Giang không phải chịu nhiều ảnh hưởng.
Đối với cách sắp xếp của Phương Bình, mọi người cũng không ý kiến.
Phó Xương Đỉnh cười nói: "Tôi thực sự muốn đến Nam Giang đấy. Đúng rồi, Phương Bình, gần đây Nam Giang Vương Kim Dương hình như không có động tĩnh gì, anh ấy đang làm gì thế?"
"Vương Kim Dương..."
Ánh mắt Triệu Lỗi lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Một ngày nào đó, tôi cũng muốn đi Nam Giang Võ Đại chặn cửa lớn!"
Lúc trước, Vương Kim Dương chặn cửa Ma Võ, việc này đối với Ma Võ mà nói, là một sự sỉ nhục.
Nếu tìm được cơ hội, bọn Triệu Lỗi cũng không ngại để Nam Giang Võ Đại nếm thử mùi vị này.
Nhưng mà Vương Kim Dương là võ giả cấp bốn, không đến cấp bốn, đi chặn cửa người khác không có ý nghĩa gì.
Vương Kim Dương không ra tay, học sinh Ma Võ đánh Nam Giang Võ Đại, không ai là địch thủ thì có làm sao?
Phương Bình liếc cậu ta một cái, cũng lười nói gì, thuận miệng nói: "Tiếp tục tu luyện đi, lần trước anh ấy và Tần Phượng Thanh cùng nhau đi địa quật, hình như đã mò được không ít đồ tốt.
Tần Phượng Thanh gần đây cũng không thấy đâu, hẳn là đang rèn luyện xương sống rồi.
Mặc kệ bọn họ, chúng ta không tới cấp ba, nói những cái này đều là phí lời.
Nhưng mà Nam Giang Võ Đại... Nếu có cơ hội có thể vào tham quan một chuyến."
Đám Ngô Chí Hào đều ở bên kia, nếu đi ngang qua, ghé vào thăm bọn họ chưa chắc là không thể.
Thoả thuận được nhiệm vụ, Phương Bình cũng không ở lại lâu, cậu đi qua ký túc xá cho giảng viên thông báo cho Lữ Phượng Nhu một tiếng.
Vừa khéo, Triệu Tuyết Mai cũng ở đây.
Nghe thấy bọn họ muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, cô nàng lập tức ủ rũ.
Lữ Phượng Nhu đúng là không có ý muốn ngăn cản, suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Đi đến Nam Giang, có thể đến thăm Tổng đốc Nam Giang một lần.
Quan niệm về lãnh thổ và quê quán của lão Trương rất mạnh, em đến thăm biết đâu sẽ có được lợi ích nào đó.
Ba tỉnh miền Nam gần đây cũng tương đối loạn, học sinh Ma Võ đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ ở Nam Giang, tốt xấu gì lão Trương cũng phải thể hiện chút thành ý.
Đừng thấy học sinh Nam Giang Võ Đại nhiều… Ha ha, người có thể phát huy tác dụng lại chẳng được mấy người.
Nam Giang Võ Đại muốn lập một đội ngũ võ giả cấp hai có lực chiến đấu mạnh cũng không dễ đâu, cho nên các em đi qua đó, có thể rêu rao một chút, đừng lo lắng gì cả."
"Lợi ích..."
Phương Bình chỉ nhớ kỹ cái này, nghe vậy lập tức gật đầu.
Triệu Tuyết Mai muốn nói lại thôi, Lữ Phượng Nhu trực tiếp ngắt lời nói: "Nhiệm vụ hiện tại của Tuyết Mai là đột phá lên cấp hai, điểm thưởng của em vẫn còn, đi cùng tụi nó cũng không có ý nghĩa gì.
Mục đích khi làm nhiệm vụ, không nằm ở bản chất nhiệm vụ, mà là tăng thực lực của chính mình.
Bọn họ đều tiêu hao hết tài nguyên rồi, hiện tại cũng đã bước vào cấp hai, em đi theo làm gì?
Xem trò vui sao?
Đột phá lên cấp hai sớm một chút, muốn ra tay chẳng phải đơn giản hơn sao, tương lai mấy tháng nữa, võ giả cấp hai có thể sẽ phải nhận nhiệm vụ đi địa quật.
Đến lúc đó, nhiệm vụ nhiều đến mức các em làm chẳng hết, làm nhiệm vụ đến chết cũng không hết.
Cho nên, trước khi tiến vào địa quật, có thể trở nên mạnh hơn thì phải càng mạnh hơn."