Chương 359: Võ giả cấp ba! (2)
Rất nhanh, Phương Bình đã hiểu ý của Lữ Phượng Nhu.
Trong khoảnh khắc bước vào phòng tu luyện, Phương Bình bỗng dưng cảm giác lỗ chân lông thoải mái hơn rất nhiều, khí huyết linh hoạt hơn, ngay cả lực lượng tinh thần đó giờ vẫn không dùng cũng dường như đang nhảy nhót.
"Đây chính là hiệu quả của phòng năng lượng sao?"
"Ừm, cảm giác không tệ chứ? Ở trong đây tu luyện, tốc độ khôi phục khí huyết sẽ tăng nhanh, hơn nữa, khí huyết lưu động càng thêm linh hoạt, tôi luyện xương cốt cũng sẽ càng mạnh mẽ, đả thông kinh mạch cũng càng đơn giản hơn.
Chờ khi em tích góp được không ít điểm thưởng, em có thể thường xuyên đến đây tu luyện."
Phương Bình không trả lời, chắc em có nhiều tiền để đốt vào đây.
Nhưng mà tu luyện hay chọn đột phá ở đây đúng là có lợi.
Không lãng phí thời gian, Phương Bình khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị đả thông kinh mạch, đột phá cấp ba.
Lữ Phượng Nhu ngồi một bên, âm thanh đã nhỏ lại một chút, chậm rãi nói: "Cẩn thận cảm ứng các vị trí của kinh mạch, nhớ kỹ, nhất định phải cảm ứng cho rõ ràng, đừng đả thông kinh mạch trên cột sống một cách lung tung."
"Dạ."
Phương Bình đáp một tiếng, bắt đầu nhắm mắt điều chỉnh, sau một chốc, bắt đầu tu luyện Rèn Luyện Pháp, cẩn thận cảm ứng các kinh mạch gần xương thân.
...
Nhìn thấy Phương Bình rơi vào yên lặng, Lữ Phượng Nhu ban đầu không để ý. Nhưng một lát sau, cô bỗng nhiên nhíu mày.
"Lực lượng tinh thần..."
Trong lòng Lữ Phượng Nhu hơi kinh ngạc, Phương Bình đang sử dụng lực lượng tinh thần để cảm ứng kinh mạch?
Một võ giả sơ cấp, có thể cảm nhận được lực lượng tinh thần của mình?
Lực lượng tinh thần là một loại năng lực bẩm sinh của con người, nhưng mà lực lượng tinh thần của võ giả sơ cấp rất yếu, căn bản không có cách cảm nhận và vận dụng.
Dù cho là võ giả trung cấp, cũng chỉ có võ giả cấp 6 mới có cơ hội cảm nhận được trong cơ thể mình có một loại sức mạnh khác.
Phương Bình… Hình như đang sử dụng lực lượng tinh thần cảm nhận kinh mạch!
Lực lượng tinh thần là một loại lực lượng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô hình vô chất, có thể có sóng sinh học đặc thù, nhưng chỉ có võ giả tiếp xúc qua, cảm thụ rồi mới cảm giác được.
Cũng may Lữ Phượng Nhu là võ giả đỉnh cấp sáu, đổi lại thành Bạch Nhược Khê, chắc chắn không thể phát hiện ra được.
"Thằng nhóc này… Xảy ra chuyện gì?"
"Thiên phú bẩm sinh sao?"
Lữ Phượng Nhu trầm tư, cô cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Điều này có nghĩa là, khi Phương Bình đạt đến cấp sáu sẽ càng có cơ hội bước vào cảnh giới Tông sư sao?
"Hạt giống Tông sư ư?"
Ý niệm này khiến Lữ Phượng Nhu giật nảy mình.
Nhìn Phương Bình sâu sắc, không biết Lữ Phượng Nhu đang nghĩ cái gì, lúc thì chợt nhíu mày, lúc lại lắc đầu.
…
Phương Bình thực sự không biết Lữ Phượng Nhu cho rằng cậu đang sử dụng lực lượng tinh thần. Bởi vì Phương Bình không hề nghĩ vậy.
Cậu chỉ nghe theo lời Lữ Phượng Nhu, cẩn thận cảm ứng vị trí kinh mạch.
Kết quả bởi vì ở phòng năng lượng có đá năng lượng, lực lượng tinh thần của Phương Bình sinh động hơn rất nhiều.
Cậu chỉ một lòng một dạ muốm cảm ứng kinh mạch, kết quả, trong đầu dường như thật sự nhìn thấy hình ảnh phân bố máu thịt trên cơ thể, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Phương Bình.
Nhưng Phương Bình cũng chỉ xem như chuyện bình thường ở huyện, dưới góc nhìn của cậu, chuyện này cũng không phải chuyện gì bất thường.
Bình thường lúc tu luyện, cũng có lúc cậu cảm nhận được kinh mạch, cảm nhận được khí huyết lưu thông trong cơ thể, chỉ là không hề rõ ràng như lần này mà thôi. Có thể cảm nhận được vị trí kinh mạch rõ ràng như vậy, vậy tiếp theo cũng dễ hơn rồi.
Phương Bình bắt đầu vận dụng khí huyết, đả thông kinh mạch đã khai thông được một nửa.
Một cái, hai cái…
Rất nhanh, Phương Bình liên tiếp đả thông hơn 10 kinh mạch.
“Đơn giản hơn mình tưởng tượng luôn á, vậy mà lão Lữ nói khó lắm, làm mình sợ…”
Phương Bình hơi thất thần. Lần mất tập trung này khiến cho sơ đồ kinh mạch đột nhiên biến mất rồi.
Phương Bình căng thẳng, lập tức vứt bỏ ngay những ý nghĩ lung ta lung tung, tiếp tục cẩn thận cảm ứng kinh mạch..
...
Bên ngoài, Lữ Phượng Nhu vừa định ra tay, thấy khí huyết Phương Bình đã hồi phục lại như bình thường, lúc này mới hơi nhíu mày, thằng quỷ nhỏ này chắc không bị thất bại chứ?
Nhưng thấy sau đó mọi chuyện hết sức thuận lợi, Lữ Phượng Nhu đã là yên lòng hơn.
Sau một tiếng, Phương Bình khắp người đều là máu, bỗng nhiên đưa tay lấy Hộ Phủ Đan và Thối Cốt Đan cầm sẵn trong tay nuốt vào miệng, Lữ Phượng Nhu kém chút chửi ầm lên!
Kinh mạch cột sốt đều đả thông hết rồi, thế mà em còn cắn thuốc, sợ chết đến mức nào không biết!
Đả thông kinh mạch ở gần xương ngực và xương sườn không nguy hiểm đến vậy, khả năng nội phủ bị thương tổn có xác suất cực thấp!
"Với kiểu nốc thuốc của em, tôi có nhiều thuốc hơn nữa cũng không cho em dùng!"
Lữ Phượng Nhu âm thầm mắng một tiếng trong lòng, thực ra cô không hẹp hòi như Phương Bình nghĩ.
Về việc không cho Phương Bình thuốc là bởi vì thằng quỷ nhỏ này dùng thuốc lung tung tá lả. Lúc luận võ thì căn thuốc, bình thường có thuốc thì đi bán thuốc, lúc đột phá thì lại chuẩn bị thuốc còn đầy đủ hơn cả võ giả một lần tôi cốt.
Loại người này, nếu còn cho em ấy thuốc, chỉ tổ lãng phí!
...
Sau hai tiếng, Phương Bình vì muốn che giấu hệ thống, lại nuốt vào một viên Khí Huyết Đan cấp hai.
Lúc này, cậu bỗng nhiên mở mắt, vui mừng ngoài mặt nói: "Đả thông rồi!"
"Ừm."
Lữ Phượng Nhu không hề bất ngờ chút nào, lúc 26 kinh mạch dọc xương cột sống được đả thông, cô biết rằng không còn nguy hiểm nữa.
"Tự mình tu luyện củng cố cấp độ đi, tôi đi trước đây."
"Cô ơi, em không còn thuốc khôi phục khí huyết nữa rồi…"
Lữ Phượng Nhu mắt điếc tai ngơ, trực tiếp cất bước đi ra khỏi phòng tu luyện, em đừng có chơi bài này với tôi!
…
Lại qua hai tiếng, khí huyết của Phương Bình thuận lợi lưu động khắp các kinh mạch trên cơ thể.
Lúc này, Phương Bình mới ngừng tu luyện.
"Mình cấp ba rồi!"
Tuy rằng không phải cao kỳ, không phải đỉnh phong, nhưng cậu xác thực là võ giả cấp ba rồi!
“Giữa tháng 4, 2008, mình tiếp xúc với võ đạo, cuối tháng 3, 2009, mình bước vào cảnh giới cấp ba!”
Không tới một năm, Phương Bình đã bước vào cảnh giới cấp ba rồi.
Vương Kim Dương một năm lên ba cấp, là tính từ lúc anh ấy bước vào Võ Đại, không phải tính từ lúc tiếp xúc với võ đạo.
Ngay cả Vương Kim Dương khi bắt đầu thi khoa võ, cũng phải chuẩn bị từ lớp 10.
"Cấp ba, địa quật, tinh anh..."
Chuỗi này danh từ này vang vọng ở trong đầu Phương Bình.
"Chết nhiều nhất, chết nhanh nhất, cũng là cấp ba!"
Đồng thời, hai số liệu khác cũng loé lên trong đầu cậu.
Võ giả cấp ba là cấp độ có số lượng võ giả chết nhiều nhất, nhanh nhất trong những năm gần đây.
Võ Đại học sinh, cũng lên cấp ba mới bắt đầu tiếp xúc địa quật, bắt đầu đi vào địa quật, chân chính đối mặt với địa quật.
Cho nên võ giả ở giai đoạn này chết rất nhiều, chết cũng nhanh.
Phương Bình nghĩ tới đó, chỉ cảm thấy cả người run lên một trận, không phải sợ, cũng không phải kích động, chỉ là cảm giác chờ mong và mờ mịt không nói nên lời đối với thứ mà mình không biết.
“Mình sắp bắt đầu tiếp xúc địa quật dao?”
“Rốt cuộc địa quật như thế nào?”
“Sinh vật ở địa quật nhìn có giống con người không?”
“Rốt cuộc địa quật nguy hiểm đến mức nào?”
"Gặp mặt là nhào vào chém giết ngay à?"
"..."
Từng câu nghi vấn nhảy tưng tưng trong lòng Phương Bình.
Không tiếp tục để tâm những chuyện này, Phương Bình bình tĩnh liếc mắt nhìn số liệu của mình.
Tài phú: 20.800.000
Khí huyết: 540 cal (576 cal)
Tinh thần: 430 hz (449 hz)
Tôi cốt: 126 đốt (90%), 80 đốt (30%)
Lên cấp không tốn bao nhiêu điểm tài phú cả. Đả thông kinh mạch vốn tiêu hao rất ít khí huyết.
Phương Bình cũng không định dùng điểm tài phú khôi phục. Đang ngồi trong phòng năng lượng, cũng vừa dùng một viên Khí Huyết Đan cấp hai, trừ phi bị úng não mới dùng điểm tài phú khôi phục khí huyết.
“Khí huyết tối đa lại tăng lên 51 cal, chỉ là đả thông kinh mạch thôi mà đã tăng lên nhiều như vậy, chẳng trách, khi đạt đến đỉnh cấp ba, võ giả bình thường đều có cả 1000 cal khí huyết.”
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên đứng dậy, vội vã đi ra ngoài.