Chương 36: Tự Mình Doạ Mình
Một thiếu niên có xuất thân gia đình như vậy, sau này lại có Võ Đại chống lưng, lại có khí huyết cao như vậy, điều này chứng tỏ thiên phú cũng rất tốt.
Cũng có thể, không đến vài năm, đối phương đã có thể đột phá cấp hai, thậm chí là cấp ba, sau đó dùng ánh mắt người trên nhìn xuống mình…
Vậy mà mình còn đồng cảm cho nó?
Còn thấy nó đáng thương?
Càng nghĩ, sắc mặt Hoàng Bân lại càng khó coi.
Trong lòng mỗi người đều có tâm lý ganh tỵ, có những người sẽ kiềm chế nó, có những người sẽ không, hoặc nên nói rằng họ không muốn khắc chế.
Nếu đổi lại là Hoàng Bân của trước đây, hắn đã có thể khắc chế rồi.
Nhưng mà các giới hạn quy tắc trong lòng lần lượt bị phá vỡ, lại còn đang bị người khác đuổi bắt, chỉ có thể trốn ở chỗ này như con chuột chũi, Hoàng Bân đương nhiên sẽ rất khó khắc chế những dục vọng tầm thường nguyên thuỷ kia.
Cho nên lúc lướt qua người Phương Bình, sắc mặt Hoàng Bân cực kỳ khó coi, thậm chí có một sự kích động muốn phế bỏ thằng nhóc này.
Cũng may, cuối cùng Hoàng Bân cũng áp chế được cảm giác này.
Nhưng trước hết, cần phải nhẫn nhịn, không cần vì thằng nhóc này mà làm hỏng chuyện của mình.
Nhưng mà trước khi đi, nếu như có thể gặp thằng nhóc này, vậy mình thuận tay hạ thủ cũng không phải không được.
Dựa vào cái gì mà người khác lại có quyền sống tự tại hơn mình?
Ông trời thật không công bằng như thế đấy, mình tuỳ tiện tìm một chỗ trốn vậy mà cũng để mình gặp phải thiên tài, quá không công bằng!
...
Hoàng Bân làm như không có chuyện gì xảy ra, rời đi.
Phương Bình lại không nhịn được, quay đầu liếc mắt nhìn, lực lượng tinh thần của cậu so với người khác cao hơn một chút, vừa rồi bỗng nhiên cảm thấy tóc gáy sau lưng mình đều dựng ngược lên, vô cùng kích động.
Tuy rằng cảm giác chỉ thoáng cái rồi biến mất, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi cảm giác kinh sợ.
Nghiêng đầu nhìn một hồi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của vị khách trọ trên lầu.
Phương Bình hơi nhíu mày, không lên tiếng.
Phương Viên thấy cậu không đi tiếp, hiếu kỳ nói: "Nhìn cái gì vậy anh?"
"Không có gì, người vừa rồi hình như là khách trọ phía trên nhà chúng ta.
"Hả, gia đình dì Trần đi rồi, nhà cũng đã để trống khá lâu, không biết chú này có con gái không nhỉ.
Khu nhà của chúng ta không có nữ sinh nào cùng tuổi với em cả, muốn kiếm người chơi cùng cũng chẳng có ai mà chơi."
Phương Viên nói một câu như vậy, hơi chờ mong đối phương sẽ có con gái đồng trang lứa với mình.
Phương Bình lắc đầu nói: "Trên lầu chỉ có một mình chú ấy thôi."
"Chỉ có một mình thôi à?"
Phương Viên làu bàu: "Chú ấy ăn nhiều ghê ha, em thấy chú mua tới mười mấy cái bánh bao, còn tưởng mua cho cả nhà ăn chứ."
"Mười mấy cái bánh bao..."
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Mới vừa rồi, Phương Bình cũng không để ý bọc đồ ăn sáng mà người đàn ông trung niên kia cầm theo, bây giờ nghĩ lại, hình như đúng là một bọc đồ ăn khá lớn.
Một người có thể ăn nhiều như vậy sao?
Hay là còn có người khác?
Nhưng mà tối hôm qua ở trên lầu rất yên tĩnh, không giống như có nhiều người.
Vậy điều đó có nghĩa là gì?
Trong lòng Phương Bình có chút nghi ngờ, ai lại có thể ăn nhiều như vậy?
Đương nhiên là võ giả rồi!
Võ giả ăn nhiều lắm, đây là chuyện đương nhiên.
Cơ thể tiêu hao rất nhiều năng lượng, còn phải duy trì khí huyaats không bị giảm xuống, nếu có điều kiện, có thể ăn thêm một vài món đồ bổ đặc thù, duy trì năng lượng cần thiết cho cơ thể, không được ăn uống thoả thuê.
Không có điều kiện, vậy chỉ có thể thông qua một lượng thức ăn bình thường để duy trì năng lượng cần thiết cho cơ thể.
Điều này cũng có nghĩa là nếu võ giả ăn không kiềm chế, ăn thức ăn bình thường thôi cũng đã nhiều hoen người bình thường gấp mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần.
"Võ giả..."
“Người thuê nhà trên lầu là võ giả?”
Phương Bình vừa đi vừa nghĩ, hồn vía lên mây.
Lại kết hợp với cảm giác trước đó đột nhiên mình bị kinh sợ dựng tóc gáy, Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt.
Một vị võ giả ở Dương Thành, tuyệt đối được xem là có địa vị tối cao kia.
Nhân vật như vậy, lại thuê nhà ở nhà tiểu khu cũ kỹ nhe Cảnh Hồ Viên để ở sao?
“Lẽ nào là tới đối phó với mình?”
Cũng không thể trách Phương Bình tự luyến như vậy, dù sao cậu ta tốt xấu gì cũng là người trọng sinh cao cao tự đại, ngoài ra còn có một hệ thống vô căn cứ nữa.
Mấy ngày gần đây, khí huyết lại không ngừng tăng lên.
Trong phút chốc, trên nhà mình lại có thêm một vị võ giả, mới dọn tới ngay ngày hôm qua, Phương Bình muốn không nghĩ nhiều cũng không được.
“Chẳng lẽ đối phương phát hiện mình có gì đặc biệt khác người?” Phương Bình thấy miệng lưỡi mình hơi khô nóng: “Cảm giác vừa rồi, liệu có phải là sát khí hay chăng?”
Càng đưa mình vào luồng suy nghĩ, Phương Bình lại càng cảm thấy chuyện này rất có thể là như vậy!
“Có người muốn giết mình! Hay là, người đó muón moi móc bí mật gì đó từ mình?”
Phương Bình bắt đầu tự mình doạ mình, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.
Hắn chưa từng thấy võ giả ra tay bao giờ, nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút đã thấy võ giả thật rất đáng sợ. Dù sao thì ở thời đại có vũ khí nóng này, võ giả vẫn có thể trở thành giai cấp thượng lưu trong xã hội.
Nếu đối phương ra tay với mình e rằng mình không có sức phản kháng hay đáp trả.
“Hiện tại hắn không động đủ với mình, là bởi vì muốn quan sát, tìm ra bí mật của mình?”
"Mình nên làm gì đây?"
"Báo cảnh sát sao?"
“Nhưng mag võ giả ở Dương Thành rất ít, báo cảnh sát rồi mình nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói mình có hệ thống, mình là người trọng sinh, cho nên có võ giả muốn giết mình sao?”
“Không được, nói như vậy, ai lại tin rằng một võ giả lại muốn giết một học sinh cấp ba?”
"Hơn nữa, đối phương là võ giả, có khi nào thuộc tầng lớp cao cấp của Dương Thành hay không?”
"Nếu mình báo cảnh sát, liệu sẽ không đánh rắn động cỏ chứ?"
"..."
Vô số ý nghĩ liên tiếp tràn ra trong đầu Phương Bình.
E rằng Phương Viên không thể nghĩ ra, mình chỉ vô thức nói ra một câu mà có thể khiến Phương Bình suy nghĩ nhiều như thế, thậm chí cậu ta còn bắt đầu cân nhắc, liệu có cần chuyển nhà hay chạy trốn hay không!
...
Đến nửa đường, Phương Bình chia tay em gái.
Nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi, về vị khách trọ trên lầu.
Nếu trong lòng không có quỷ, cậu đương nhiên không cần sợ hãi gì.
Nhưng mà hiện tại, cậu cất giấu quá nhiều bí mật, không có nhiều cảm giác an toàn cho lắm. Đột nhiên từ đâu lại xuất hiện một người không biết có phải là võ giả hay không, thuê nhà ngay trên nhà mình, dù thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
“Rốt cuộc mình nên làm gì?”
Phương Bình nhức đầu vô cùng, giả bộ không biết có được không nhỉ?
Hay là, trước hết vẫn phải quan sát?
Nhưng mà quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, nếu như đối phương nhắm tới mình, cũng không biết khi nào người ta sẽ mất kiên nhẫn mà vặn cổ mình, lúc đó mình làm sao mà nói lý lẽ với người ta được.
Ôm nỗi lo lắng bất an trong lòng, Phương Bình bước vào trường học, nhưng có chút mất tập trung.
Trần Phàm ngồi cùng bàn thấy hắn mặt mày ủ rũ, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
"Không có gì, không có gì..."
Phương Bình qua loa một câu, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Này, cậu nói xem, nếu bây giờ có một võ giả muốn giết cậu, à không, là có khả năng sẽ giết cậu, vậy cậu sẽ làm gì?”
Trần Phàm chẳng nói gì, trong lòng lại nghĩ thằng này rảnh quá!
Sau đó tức giận nói: “Này, cậu định sau khi trở thành võ giả sẽ quay lại truy sát tớ à?”
Phương Bình vội vàng nói: “Tớ hỏi thật đấy, thi chuyên môn khoa võ viết đâu lại có câu hỏi thế này thì sao. Tớ muốn tham khảo cách nhìn của cậu thôi.”
“Thi chuyên môn cũng thi mấy cái này nữa hả?”
Trần Phàm cũng không biết thật hay giả, cân nhắc hồi lâu mới nói: "Báo cảnh sát."
“Nhưng đối phương đã làm gì đâu, báo cảnh sát có tác dụng gì chứ?”
"Vậy thì chạy."
"Chạy trời không khỏi nắng, chạy đằng nào?"
“Có nhiều hạn chế như vậy hả?” Trần Phàm buồn phiền nói: "Vậy không còn cách nào nữa rồi, chờ chết đi! Chờ cậu chết rồi, chính phủ sẽ tới bắt người."
Vậy mà Phương Bình đau khổ nói:
"Trừ chuyện chờ chết thì sao?"
Trần Phàm trêu chọc nói: "Vậy thì trừ khi vừa khéo có cao thủ đi ngang qua, ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ, một quyền đấm chết người võ giả này, sau đó tiện miệng nói cậu có gân cốt phi phàm, muốn thu nhận cậu làm đồ đệ.
Từ đó, cậu được bước lên con đường cường giả vô thượng!
Sao hả, lần này hài lòng chưa?"