Chương 372: Chờ ta nắm quyền… Hừ! (2)
Một đám người chết tiệt, lẽ nào không biết cái gì gọi là chớ bắt nạt thiếu niên nghèo?
Mình mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi!
Đại học năm nhất không làm hội trưởng, vậy đại học năm hai thì sao?
Mấy người này, tới lúc đó còn chưa tốt nghiệp đây.
Hiện tại dám khi dễ mình, chờ mình lên làm hội trưởng, hừ!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một lát, có người bất đắc dĩ nói: "Đại học năm hai có hy vọng lên cấp bốn không?"
Vào cấp bốn, nắm chắc chức hội trưởng.
Có người vội ho một tiếng, nói: "Để hội trưởng chống đỡ hội võ đạo lâu một chút, chưa tốt nghiệp thì đừng nhường chức, bây giờ chúng ta đại học năm ba, chờ hắn lên làm hội trưởng, vậy lúc đó cũng không còn liên quan tới chúng ta nữa."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, một vài sinh viên đại học năm ba đều tỏ vẻ tán thành.
Việc không liên quan tới mình, trước khi tốt nghiệp, chỉ cần Trương Ngữ không nhường chức, không bị đánh bại, vậy Phương Bình không thể lên chức, ai sợ Phương Bình làm khó dễ mình.
Còn đám người hiện tại vẫn là sinh viên đại học năm hai…
Thôi để họ tự cầu phúc đi, nói không chừng đại học năm hai cũng có kẻ mạnh, so với Phương Bình, Tạ Lỗi xem ra có hy vọng làm hội trưởng lớn hơn.
"Vừa hay, cậu ta vừa mới đánh Trương Tử Vi…"
Có người cười một tiếng, đánh Trương Tử Vi, lần này, Phương Bình chân chính tự tìm đối thủ cho mình rồi.
Tạ Lỗi hiện tại không tìm cậu gây sự, nhưng sau khi cậu tiến vào cấp ba cao kỳ, Tạ Lỗi tất nhiên sẽ tìm cớ gây phiền phức.
Bạn gái mình bị đánh thành như vậy, còn không biết ngực có bị lõm hay không, là nam nhân liền không thể nhẫn nhịn.
...
"Phương Bình, cậu không sao chứ?"
Một bên khác, Trần Vân Hi thấy tay trái cậu loang lổ vết máu, ngực cũng có vết máu, không tự chủ hỏi một câu.
Phương Bình lắc đầu một cái, không có vấn đề nói: "Gãy mất vài cái xương mà thôi, tiêu hao hết khí huyết rồi, dù sao cũng không mua nổi Thối Cốt Đan cấp hai, chờ xương tự lành lại đi vậy."
"Gãy xương rồi à?"
"Ừm, gãy mất vài đốt xương thôi, không có gì to tát."
"Vậy..."
"Vân Hi!"
Dương Tiểu Mạn hô một tiếng, trừng Phương Bình tức giận nói: "Cậu có thể đừng bắt nạt người đàng hoàng có được không!"
Phương Bình một mặt kinh ngạc, kỳ quái nói: "Tôi làm gì cơ?"
"Cậu..."
Dương Tiểu Mạn một mặt cạn lời, cậu làm gì cơ á?
Cậu bán thảm chứ cậu làm quái gì!
Thật sự cho rằng bọn tôi không thấy sao!
Phương Bình mờ mịt, buồn phiền nói: "Tôi bắt nạt ai rồi? Xương tôi bị gãy, cũng là xương của tôi mà, chỉ là không có tiền thôi, người nghèo mà. Con nhà nghèo sớm đã phải tự lập, cũng có thể chịu được đau khổ, tôi quen rồi…"
Phó Xương Đỉnh cảm giác mình muốn đi chết quách cho rồi, ngắt lời: "Được rồi, cậu đừng có dao động Vân Hi nữa, nếu cậu thật sự gãy xương rồi, bây giờ đã sớm cầm ra mấy chục viên Thối Cốt Đan nuốt vào rồi."
Cậu còn không hiểu Phương Bình chắc, nếu thật sự bị thương nghiêm trọng, cái tên này vẫn rất thương cơ thể mình nha.
Trần Vân Hi cũng phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là tức giận.
Phương Bình bất đắc dĩ, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, có thể dao động được ai thì tính người đó, mấy cậu đang làm gì đây.
Tôi cũng có dao động mấy cậu đâu!
"Các cậu căn bản không hiểu tôi, thôi bỏ đi, nhiều lời vô ích, toàn bộ đau khổ cứ để một mình Phương Bình này gánh chịu là được."
"Dừng lại!"
Phó Xương Đỉnh lại lần nữa chặn họng cậu, không tiếp tục đề tài này nữa, mà là quay lại đề tài chính nói: "Cậu đột phá cấp ba lúc nào thế?"
"Lúc về trường."
"Sao cậu lại không nói?"
"Phí lời, cậu cũng không có hỏi, nói rồi không phải đả kích các cậu sao?"
"..."
Lời này nói cũng không sai, thật đả kích người.
"Cấp ba rồi..."
Mấy người thở dài một tiếng, đều bị đả kích đến mức hơi tuyệt vọng rồi.
Đại học năm nhất còn chưa kết thúc đây này!
Đề tài này cũng không thể tán gẫu tiếp được, Phó Xương Đỉnh lần nữa nói: "Chuyện đội nhóm, cậu thấy sao?"
Phương Bình vừa đi vừa nói: "Còn có thể thấy sao sao gì, tụi mình sinh viên đại học năm nhất, đàn anh đàn chị kia sẽ cho chúng ta gia nhập nhóm hay sao?
Nếu thật sự gia nhập, vậy tôi không thành vấn đề, chắc là không ai từ chối.
Nhưng mà thôi bỏ đi, chán lắm, chúng ta lập thành một đội là được."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Triệu Lỗi vẫn trầm mặc: "Để thầy của cậu thiên vị bọn mình một chút đi. Thầy ấy bây giờ gần như là thầy quản lý các sự vụ trong trong trường, đội mình tốt xấu gì cũng có hai vị học trò, cho thêm mấy ngàn điểm thưởng cũng không khó chứ…"
Triệu Lỗi không nhìn cậu, cũng không tiếp lời.
Dương Tiểu Mạn lại không còn lời nào để nói: "Cậu tự đi mà nói, cậu không chết thì bọn tôi sẽ thử."
"Hả!"
Cậu nghĩ tôi bị ngu hả? Chủ động đi tìm chết?
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại thở dài: "Các thầy cô chẳng góp sức gì hết, đạo sư của tôi cũng vô cùng keo kiệt…"
Triệu Tuyết Mai nhỏ giọng giải thích: "Đạo sư rất tốt mà, ngày hôm trước lại cho tôi lấy 10 viên Thối Cốt Đan cấp hai với giá 50%..."
Phương Bình: "..."
"Khinh người quá đáng!"
Sắc mặt Phương Bình biến đổi liên tục, cô Lữ bắt nạt người trắng trợn luôn, phân biệt đối xử quá mà!
Tất cả mọi người nín cười, đáng đời!
Lữ Phượng Nhu thấy cậu mỗi ngày cầm thuốc đi bán, hiển nhiên sẽ không cho cậu mua thuốc với giá 50% để cậu đi đầu cơ.
Triệu Tuyết Mai không như vậy, cô nàng nghiêm túc tu luyện, chưa từng làm chuyện này, nhân phẩm tốt.
Phương Bình thì sao?
Hơn nữa, Phương Bình cũng không thiếu thuốc, ít nhất, Lữ Phượng Nhu nghĩ vậy, cũng chưa từng thấy Phương Bình gặp khó khăn trong giai đoạn tu luyện vì thiếu tài nguyên.
Lúc này, nếu bởi vì thiếu thuốc, Phương Bình chậm chạp không thể tăng cấp, chắc là Lữ Phượng Nhu cũng sẽ không như vậy.
Điều các thầy cô hướng dẫn muốn làm chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chứ không phải dệt hoa trên gấm, sẽ lãng phí tài nguyên có hạn.
...
Trong lúc Phương Bình đi về ký túc xá.
Tin tức Phương Bình đánh bại tổ hợp Vu Hướng Hoa liên thủ với Trương Tử Vi cũng nhanh chóng được truyền ra.
...
Hội võ đạo.
Chu Nghiên nhìn Trương Ngữ còn đang xử lý văn kiện, không nhịn được nói: "Phương Bình cấp ba rồi."
"Ừm."
"Hiện tại còn chưa học hết đại học năm nhất..."
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Tiến độ của em ấy quá nhanh, còn nhanh hơn so với Vương Kim Dương của Nam Võ, tôi lo lắng em ấy sẽ nhanh chóng bước vào đỉnh cấp ba… Vậy thì…"
Trương Ngữ dừng bút, ngẩng đầu lên nói: "Lo lắng tôi sẽ bị em ấy đánh bại?"
"Không."
Chu Nghiên lắc đầu, nhưng vẫn có chút rầu rĩ nói: "Hay là cậu đừng lo chuyện của hội võ đạo nữa, chuyên tâm tu luyện đi. Tới bây giờ cậu còn chưa bước vào cấp bốn trung kỳ, tôi nghe nói Vương Kim Dương đã vào cấp bốn trung kỳ rồi, cậu ta đột phá sau cậu nữa kìa."
Đến cấp bốn tiến độ tu luyện đều sẽ chậm lại.
Tháng 10 năm ngoái Vương Kim Dương đột phá, bây giờ tháng 4, cũng chỉ mới nửa năm mà thôi, nhưng cậu ta đã là võ giả cấp bốn trung kỳ.
Trương Ngữ đột phá sớm hơn, tháng 5 năm ngoái đột phá, đến bây giờ cũng gần một năm rồi.
Chậm chạp không đột phá cũng có lq đến chuyện phải ở lại hội võ đạo.
Trương Ngữ cười nhạt nói: "Cậu sợ Phương Bình đuổi kịp tớ? Em ấy hiện tại mới cấp ba sơ kỳ, cậu thật sự cảm thấy em ấy có thể vượt qua tớ?"
"Cái này..."
Chu Nghiên nghẹn lời, nhưng mà lập tức nói: "Em ấy không được, vậy còn Tần Phượng Thanh thì sao? Hiện tại tên kia cũng đã là đỉnh cấp ba rồi, lúc nào cũng có thể bước lên cấp bốn, nếu thật sự thua Phương Bình, tôi ngược lại thấy không sao cả.
Nhưng nếu thua Tần Phượng Thanh, với tính cách của cậu ta, cậu đừng mong được một ngày yên tĩnh, cậu đánh cậu ta cũng chẳng phải ngày một ngày hai."
Trương Ngữ hơi biến sắc, cái tên mặt dày kia!
Tần Phượng Thanh nếu như vào cấp bốn, vậy thì không phải là chuyện đánh một trận là xong.
Trương Ngữ không hề nghi ngờ, nếu như Tần Phượng Thanh thật sự trở thành hội trưởng hội võ đạo, vậy thì hội võ đạo chắc thành cái chợ, mỗi ngày đều sẽ có đánh nhau.
Hít sâu một hơi, Trương Ngữ trầm giọng nói: "Đúng là nên tu luyện cho tốt. Tôi lên cấp bốn cũng gần được một năm rồi.
Thời gian này, nhờ cậu xử lý công việc hội võ đạo, tôi muốn đi địa quật một chuyến, trở về có thể đột phá lên cấp bốn trung kỳ!"
Thực lực của thằng nhóc Phương Bình bây giờ còn kém nhiều lắm.
Không tới cấp ba cao kỳ, cậu thực ra không có áp lực lắm.