Chương 371: Chờ ta nắm quyền… Hừ!
"Rắc!"
Tiếng xương cốt gãy vỡ truyền ra, cánh tay Trương Tử Vi đột nhiên vô lực rủ xuống, Phương Bình lại lần nữa quát khẽ, song quyền lại xuất hiện, một chiêu đánh Trương Tử Vi bay ngược ra, va vào vách tường phía sau, rồi chầm chậm trượt người ngã xuống đất.
Tất cả những điều này đều là chuyện phát sinh trong nháy mắt, chờ khi mọi người hoàn hồn rồi, Phương Bình đã xoay người giao thủ với Vu Hướng Hoa rồi.
Phương Bình quăng đao, cơ thể càng thêm linh hoạt, bước chân để lại tàn ảnh trong không trung, chạy quanh Vu Hướng Hoa, không ngừng nện nện gõ gõ!
...
"Cái này..."
Tất cả mọi người hơi sửng sốt, một màn lội ngược dòng này bị xoay chuyển quá nhanh, rõ ràng Phương Bình mới vừa rơi vào hạ phong mà.
Ai cũng không ngờ, mục đích ban đầu của Phương Bình không phải là Vu Hướng Hoa, mục tiêu cậu nhìn chằm chằm ngay từ đầu là Trương Tử Vi. Ngay khi Vu Hướng Hoa bị đánh lui, Phương Bình nắm bắt cơ hội, sử dụng Bạo Huyết Cuồng Đao áp dụng lên song quyền, trực tiếp đánh gãy xương Trương Tử Vi, khiến cô bị thương nặng.
"Cậu ta làm thế nào mà…"
Có người hô khẽ, không phải hỏi làm sao Phương Bình đánh bại Trương Tử Vi, mà là làm sao Phương Bình đang đấu sức với Vu Hướng Hoa, lại còn dư lực phòng ngự một kiếm của Trương Tử Vi.
Vu Hướng Hoa bị đánh lùi, Trương Tử Vi bị trọng thương, đều có liên quan đến một chiêu kiếm này.
Nếu không phải như vậy, hai người nào có dễ dàng bị lừa như vậy.
"Khí huyết!"
Có người thấp giọng nói ra hai chữ.
"Khí huyết cuồn cuộn không ngừng…"
Tay trái cuồn cuộn khí huyết không ngừng phòng ngự Vu Hướng Hoa, lực lượng khí huyết ngưng tụ trên ngực, ngăn cản một chiêu kiếm có thể trọng thương mình, tay phải vẫn còn dư lực cầm đao đập cánh tay trái Vu Hướng Hoa xém gãy xương…
Những chiêu này đều là những chiêu cần tiêu hao lượng lớn khí huyết để tấn công, phòng thủ.
Võ giả bình thường được cái này mất cái kia, không thể nào phân tâm làm ba hướng như vậy, nhưng Phương Bình làm được rồi!
"Khí huyết cậu ta bao nhiêu thế?"
"Là do đã dùng thuốc trước đó rồi hả?"
"Nhưng mà tốc độ chuyển hóa này cũng quá nhanh đi!"
"..."
Trong lúc mọi người còn mờ mịt, Phương Bình lúc này không còn giằng co với Vu Hướng Hoa nữa, dựa vào khí huyết hùng hậu, song quyền không ngừng tung quyền!
Vu Hướng Hoa căn bản không ngăn được, không có cách nào cố gắng chống đỡ với Phương Bình, không ngừng bị đánh lùi…
Mọi người cũng không biết Phương Bình đến cùng nện gõ bao nhiêu lần, mãi đến cuối cùng, tay Vu Hướng Hoa run lên, trường côn rơi xuống, một quyền của Phương Bình đánh trúng ngực, đánh bay Vu Hướng Hoa!
"Phụt!"
Vu Hướng Hoa rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Hai tay vẫn run lên không ngừng…
Một bên khác, Trương Tử Vi cũng đang run lẩy bẩy, được người khác đỡ dậy, ôm ngực nhìn Phương Bình, khóe miệng loang lổ vết máu.
"Đa tạ nhé."
Phương Bình khí thế hừng hực như cầu vồng, mặc dù ngực và tay trái cũng loang lổ những vết máu, nhưng lúc này chẳng ai để ý đến điều này.
Cái tên này… Thật sự đánh bại hai người liên thủ luôn rồi!
Phương Bình khí thế hừng hực, tầm mắt đảo qua mọi người, cười nhạt nói: "Còn ai cảm thấy Phương Bình này không đủ tư cách cầm điểm thưởng, có thể tiếp tục lên đây đấu!"
Phương Bình nói xong, tầm mắt nhìn về phía mấy người đã buông lời dèm pha cậu.
Mấy người đó biến sắc, nhưng không ai hé răng.
Trần Bằng Phi nhìn Vu Hướng Hoa và Trương Tử Vi, lại nhìn Phương Bình, bỗng nhiên nói: "Nếu như không ngại, có thể chia sẻ khí huyết của cậu khoảng bao nhiêu không?"
"Khoảng 600 cal đi."
Trần Bằng Phi hơi biến sắc, gật gật đầu, không hỏi dò nữa.
Võ giả đỉnh cấp hai, hai lần tôi cốt, khí huyết có cao cũng không quá 500 cal.
Trên thực tế, khí huyết cực hạn bình thường cũng chỉ 480 cal, đây là tính võ giả 2 lần tôi cốt.
Võ giả bình thường cũng chỉ có khoảng 400 cal khí huyết.
Khí huyết Phương Bình đạt đến 600 cal, khả năng bạo phát ra uy lực lớn, sức bền lâu, thêm vào ở cấp ba, hạn mức khí huyết tối đa tăng lên, thể chất cũng được tăng cao.
Đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân hai người bị đánh bại.
Chủ yếu là vì khí huyết của Phương Bình cao tới 600 cal, lại còn không ngừng khôi phục khí huyết, kiểu này đánh sao mà đánh.
Cuối cùng, Vu Hướng Hoa hầu như bị đè đầu đánh, không hề có lực phản kích.
Cho dù muốn xuất chiêu lớn, Phương Bình cũng sẽ không cho anh ta cơ hội, liên trảm hạ xuống không ngừng, không hề bị gián đoạn, ngay cả cơ hội tụ lực Vu Hướng Hoa cũng không có.
Còn về việc tránh né, chạy trốn... Vậy còn đánh luận bàn cái gì.
Vốn là hai đánh một, còn tránh né, chạy trốn, càng mất mặt.
Hơn nữa, tốc độ Phương Bình không chậm, uy lực của mỗi trảm cũng không lớn, chủ yếu là tốc độ liên trảm không ngừng.
Nhưng đúng là Phương Bình đã tốn không ít tâm tư rèn luyện bộ pháp, mấy ngày này, chỉ cần rảnh rỗi cậu sẽ luyện bộ pháp.
Dựa theo suy nghĩ của Phương Bình, đánh không lại cũng phải chạy thoát, phối hợp với khí huyết liên miên không dứt của mình, võ giả có tốc độ tương đương với cậu không cách nào đuổi kịp cậu.
Tốc độ nhanh, liên trảm không ngừng, loại võ giả này cực kỳ khó chơi, trừ khi có thể một chiêu đánh Phương Bình trọng thương, nếu không, càng đánh càng không có hy vọng thắng.
Phương Bình thấy mọi người đều không nói lời nào, chỉ xì cười một tiếng, cũng không nói gì.
Mọi người đều nghĩ mình đánh bại Cố Hùng rất gian nan khổ sở, đúng là đánh gian nan thật, nhưng đó là khi Phương Bình không sử dụng điểm tài phú bổ sung khí huyết.
Lần đó, Phương Bình chân chính dựa vào khả năng của bản thân mình.
Nhưng bây giờ một đánh hai, nếu cậu vẫn kiên trì với suy nghĩ này, đó chính là ngu ngốc.
Nếu không phải không muốn phô trương, cậu căn bản không cần bị thương để dụ Trương Tử Vi mắc câu, trực tiếp quần đấu cũng có thể dây dưa chết hai người này.
Nhanh chóng giải quyết Trương Tử Vi, chịu một vết thương nhẹ, đây cũng là kết quả chấp nhận được đối với Phương Bình, cũng là nguyên nhân chủ yếu cậu muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
...
"Sau này anh sẽ bỏ phiếu cho em."
Vu Hướng Hoa nhặt đoản côn lên, cũng không nhiều lời, bước chân xiêu vẹo rời đi.
Cánh tay trái có dấu hiệu nứt xương, xương ngực càng nghiêm trọng, không nghỉ ngơi một tuần, đừng hòng động thủ với người khác.
Trương Tử Vi bị thương nặng hơn nhiều. Trước đó, vì muốn giải quyết xong một đối thủ, Phương Bình không hề nhẹ tay chút nào, xương tay của Trương Tử Vi không phải bị nứt, mà thật sự bị đánh gãy rồi.
Lần này, nếu không có thuốc trị thương và Thối Cốt Đan cấp hai, tốn mấy tháng cũng không thể khôi phục được.
Chiêu song quyền bạo kích cuối cùng…
Ánh mắt mấy người Dương Tiểu Mạn lúc này hơi khác thường, cái này chắc được gọi là đánh lõm ngực chứ hả?
Trương Tử Vi ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, nhìn Phương Bình một cái, được một vị nữ sinh đỡ dậy, chậm rãi rời đi.
Hai người vừa đi, Trần Bằng Phi cười ha hả nói: "Đừng nhìn anh, anh hẳn là không phải đối thủ của cậu, bỏ phiếu là việc nhỏ.
Nhưng mà lần này em nhất định sẽ có một trận chiến với Tạ Lỗi nha, chuyện sớm hay muộn thôi."
"Hả?"
"Trương Tử Vi là bạn gái cậu ta, chậc chậc, đánh người ta thành như vậy, nếu anh là Tạ Lỗi, tối nay anh sẽ tìm đánh em liền."
Trần Bằng Phi cười ha ha không dứt, Phương Bình đúng là ra tay không nhẹ!
Đánh lõm ngực bạn gái nhà người ta rồi, chuyện này mà xảy ra với bạn gái anh ta, chắc anh ta thật sự muốn chạy tới báo thù.
Phương Bình nghe vậy, hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói: "Nếu anh ấy tìm đến thì em tiếp thôi chứ biết làm sao!"
Tạ Lỗi thật tìm đến cậu đánh nhau, Phương Bình khẳng định không phải là đối thủ.
Đến lúc đó, đừng trách Phương Bình chơi chết cậu ta!
Trên võ đài, Phương Bình khẳng định sẽ không đáp ứng, chỉ có thể vừa đánh vừa chạy thôi, cùng lắm chạy hết mấy tiếng đồng hồ, Phương Bình đánh không chết Tạ Lỗi thì cũng có thể khiến anh ta mệt chết.
Trần Bằng Phi cười ha ha, cũng không nói gì, cất bước rời đi.
Phó Xương Đỉnh khó chịu, Trần Bằng Phi bỗng nhiên quay đầu nói: "Phó Xương Đỉnh, cái mông hết đau rồi?"
"Khốn kiếp!"
Phó Xương Đỉnh vô cùng tức giận, làm ra vẻ muốn lao lên liều mạng.
Trần Bằng Phi cười lớn một tiếng, nhanh chóng rời đi, cũng không dây dưa nữa.
Những người khác thấy thế, cũng đều lục tục rời đi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Trước khi khai giảng năm học tiếp theo, tôi tự nhiên sẽ khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo, mọi người tốt nhất nên cầu nguyện sau này không làm binh tốt dưới tay tôi đi!"
Hừ một tiếng, Phương Bình nhặt trường đao lên, cất bước rời đi.