Chương 382: Lão Lý suýt nữa trở thành đại Tông sư
Khí Huyết Đan cấp hai, với những viên Khí Huyết Đan bình thường khác, kiếm được điểm tài phú không chênh lệch bao nhiêu, có lẽ còn nhiều hơn một ít.
Có điều cấp hai không dễ bán.
Nhưng đó là trước kia, hiện tại thì không như vậy nữa rồi, Trần Vân Hi, Phó Xương Đỉnh những người này đều là cấp hai rồi, lúc cần gấp Khí Huyết Đan, ngược lại cấp hai dễ bán hơn rồi.
Trước kia mọi người mới cấp một, lần trước Phương Bình đổi Khí Huyết Đan bình thường, suýt nữa không bán được, đấy chính là minh chứng.
Phải đi theo trào lưu, theo nhu cầu của khách hàng mà bán.
“59 viên.”
Phương Bình im lặng, kêu than nói: “Thầy, lần này em cũng chưa khiến thầy đặc biệt chiếu cố em rồi, em đổi hơn một ngàn điểm thưởng, tặng không một viên cấp hai cũng không được sao?”
Lần này cậu thật không dám ba hoa, tiếp tục lừa ông.
Ông gần đây tâm tình không tốt, Phương Bình cũng không dám trêu đùa.
Nhưng hơn một nghìn điểm thưởng, ít hơn 20 điểm thưởng còn so đo, đây cũng lừa bịp rồi.
Lý lão đầu hừ một tiếng, nhưng không nữa, cho người lấy 60 viên thuốc ra, vứt cho Phương Bình nói: “Còn có lần sau, đập gãy chân cậu!
Cợt nhả cũng không vấn đề gì, tôi già rồi, cũng vui vẻ chơi đùa với em.
Nhưng em đã nói là cho thành viên của em, quay đầu lại cầm đi bán, đây là bất nhân bất nghĩa!
Trước mặt trái phải rõ ràng, sao có thể nói năng bậy bạ!”
Lý lão đầu hiển nhiên là thật sự có chút tức giận, Phương Bình ngượng ngùng nói: “Thầy, hiện tại tài nguyên của em túng thiếu, đợi em dư giả, thầy yên tâm, nhất định sẽ trả, thực lực của em mạnh một chút, kiếm được càng nhiều.”
“Cút được rồi!”
Phương Bình vội vàng chạy đi, lần trước suýt nữa đã đắc tội với ông, vị này có lẽ cũng là cấp năm, cấp sáu rồi, thậm chí có khi còn là đỉnh cấp sáu.
Còn quản lý cả phòng hậu cần, chứ không phải chỉ là riêng chỗ mua đổi này, nếu thật sự đắc tội rồi, Phương Bình mới là người gặp phiền phức.
…
Vừa mới đổi thuốc xong, điểm thưởng vừa nhận tăng cho Phương 23,8 triệu điểm tài phú, chênh lệch khi đổi thuốc giúp Phương Bình tăng thêm 6,2 triệu, vừa đủ 30 triệu tất cả.
Lúc này, điểm tài phú của Phương Bình lại lần nữa đột biến.
Tài phú: 49.000.000
Khí huyết: 600 cal (639 cal)
Tinh thần: 440 hz (459 hz)
Tôi cốt: 132 đốt (90%), 80 đốt (30%)
“Mình tôi cốt đến bây giờ, mới tôi luyện được 6 đốt, bình quân một đốt tiêu hao khoảng 900 ngàn điểm tài phú, mà hiện tại tôi một đốt, Khí Huyết hạn mức cao nhất tăng gần 10 cal.”
“Xương thân còn có 45 đốt...”
Phương Bình tính toán một chút, xương sườn còn gần 19 đốt mới rèn luyện hoàn tất, hệ thống rèn luyện cần 34,2 triệu điểm tài phú.
“Rèn luyện xong xương sườn, mình có thể đạt đến cấp ba trung kỳ, bắt đầu rèn luyện xương cột sống, điểm tài phú hiện tại cũng đủ rồi.”
“Về tiền mặt, gần đây hầu như không dùng, vẫn còn 14,6 triệu, bán hết số thuốc này, có lẽ cũng gần 50 triệu rồi.”
“Có thể thử, mua ít thuốc phụ trợ rèn luyện, sau đó nhanh chóng đạt đến trung kỳ.”
...
Đang suy nghĩ, Phương Bình lại chạy thẳng đến Ký túc xá.
Vỗn dĩ muốn tìm Trần Vân Hi, suy nghĩ một lát, Bạch Nhược Khê gần đây bị thương, cô ấy cũng đang chuẩn bị tăng cấp, bây giờ qua đó tìm thì không hợp lý.
Không tìm Trần Vân Hi, Phương Bình chạy thẳng đến Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi cũng là người có tiền.
...
“Bán cho tôi?”
Triệu Lỗi khẽ cau mày, nhìn Phương Bình nói: “Cậu không tu luyện sao?”
“Tôi dùng cấp ba.”
“Vậy cậu đổi cấp hai làm gì?” Triệu Lỗi cạn lời.
“Bán chứ chi, các cậu không phải cấp hai sao? Giá thị trường bán 700 ngàn một viên, tổng cộng 42 triệu, giảm giá cho cậu 10% còn 38 triệu.”
Triệu Lỗi lười để ý đến cậu, vừa đọc sách, vừa nói: “Mua không nổi.”
“Cha cậu cấp năm, cậu mà mua không nổi chút thuốc này sao?”
“Cậu cũng biết cha tôi cấp năm, đã biết thì tôi vì sao phải cần mua thuốc, điểm thưởng của tôi đủ dùng rồi, hơn nữa cha tôi cũng hỗ trợ một ít đan dược, nhà tôi ngoại trừ tôi ra, không có người nào là võ giả cấp hai, không dùng tới, hiểu không?”
Phương Bình lập tức không biết làm sao, lời này không sai.
Điểm thưởng của cậu đổi được một ít, trong nhà cũng hỗ trợ một phần, không có võ giả cấp hai khác, quả thật sẽ không dùng Khí Huyết Đan cấp hai.
Người bình thường ngược lại có thể cần dùng để ngày thường bổ sung khí huyết.
Dùng cấp hai bổ sung máu hằng ngày, dùng tiền đốt chắc.
“Vậy mua 20 viên được không?”
Triệu Lỗi có chút đau đầu nói: “Giá thị thường cấp hai hơi cao, cậu thật sự cho tôi ngốc à, 20 điểm thưởng, tôi dùng 600 ngàn đổi 20 điểm thưởng, bản thân tôi cũng có thể dùng 600 ngàn mua được, cần gì phải mua đắt hơn ở chỗ cậu?
Phương Bình cậu có phải xem mình quá thông minh rồi, nên tưởng chúng tôi không biết tính?
Cấp một bình thường còn dễ nói, cậu lấy giá thị trường cấp hai tới lừa người khác, vui không?”
Phương Bình đột nhiên tỉnh ngộ, nuốt nước bọt nói: “Tôi quên mất.”
Cậu chỉ nghĩ giá thị trường của cấp hai là 700 ngàn, sau đó giảm giá 10 % cũng được 630 ngàn, bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ ra, giá cấp hai có hơi mắc!
ở Ma Võ, nếu không có điểm thưởng, tiêu 600 ngàn cũng có thể đổi được một viên.
Nếu như vậy, ngốc mới sẽ mua đắt hơn.
Cái này với cấp một bình thường không giống nhau.
“Tôi thế mà quên mất điều này...” sắc mặt Phương Bình có chút khó coi. Hệ thống đối với Khí Huyết Đan cấp hai đã cho mình 500 ngàn điểm tài phú.
Vậy cũng có nghĩa là, nếu như bán thấp hơn 500 ngàn, cậu đừng hòng nhận thêm một điểm tài phú nào.
Trị giá 600 ngàn, cao hơn 500 ngàn trở lên chắc không vấn đề gì chứ?
“Vậy.. 550 ngàn?”
“500 ngàn tôi lấy, cao hơn không lấy.”
“Nằm mơ!”
Phương Bình hừ một tiếng, quay người đi, cái thằng khốn kiếp, trả giá thấp như vậy.
...
Cả buổi chiều, Phương Bình chạy khắp nơi rao bán Khí Huyết Đan cấp hai, ngay cả khóa trên cũng đi.
Khó khăn lắm mới đồng ý bán ra với giá 520 ngàn, Phương Bình thở dài không thôi, lần này điểm tài phú chỉ tăng lên có 1,2 triệu.
Tiền mặt cũng là 31,2 triệu, còn không cao bằng giá trị điểm thưởng.
1180 điểm thưởng, cộng thêm lão Lý cho thêm một viên, 1200 điểm thưởng, bình thường đều có thể kiếm được 36 triệu trở lên.
“Lỗ lớn rồi!”
“Não mình bị nước vào rồi, sao lại nghĩ đến chuyện đi đổi thuốc cấp hai chứ!”
Phương Bình cảm thấy đau khổ vì thấy bản thân sơ suất, lần này lỗ mất 5 triệu, lỗ không ít điểm tài phú.
Nếu như đổi lấy 400 viên Khí Huyết Đan phổ thông, nghĩ thế nào cũng sẽ không thấp hơn 35 triệu.
“Lần đầu tiên mua bán lỗ vốn, lỗ vốn lớn rồi!”
Lỗ mất 5 triệu, chính là bị lỗ gấp bội, còn lỗ 5 triệu điểm tài phú nữa.
Mua qua bán lại, thoáng cái mất cả chục triệu rồi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phương Bình mua đi bán lại cảm nhận được bị thua lỗ lớn.
“Mình thật ngốc!”
“Chẳng trách trước đó cảm thấy có hơi không hợp lý, ếch ngồi đáy giếng, gần đây thuận lợi quên hết tất cả.”
“Phải tỉnh táo!”
“Một đám võ giả khác vậy mà cũng có não, điều này không nên a.”
Điều khiến Phương Bình càng đau đớn hơn là, mọi người thế mà đều có não, vậy mà đều biết tính toán.
Võ giả nên ngốc như Đại Sư Tử mới đúng chớ.
Kết quả có người có thể nghĩ đến chuyện dùng 600 ngàn có thể đổi được 20 điểm thưởng, rồi lấy điểm thưởng đổi lấy thuốc, chứ không phải đi mua ngoài thị trường.
Trước đó Khí Huyết Đan bình thường cũng như vậy, 3 điểm thưởng chính là 90 ngàn, Phó xương Đỉnh bọn họ muốn mình giảm 12%, cái đó còn kiếm ít hơn một chút, cho 90 ngàn, cũng là giá hữu nghị rồi.
“Chẳng trách, sau đó muốn 90 ngàn cũng không mua rồi.”
90 ngàn, bọn họ mua từ trường học cũng như nhau, chỉ là Phương Bình rao bán cũng không tính là nhiều, mọi người mới không lên tiếng.
Giảm giá 12%, còn rẻ hơn so với tự mua một chút, đây cũng coi là hợp lý.
Còn về việc bán cho Trần Vân Hi hình như giảm 10% vẫn còn hơi cao.
“Thất sách.”
Phương Bình lại lần nữa tự kiểm điểm vài câu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, ngã một lần mới khôn được, lần sau chú ý.
Có điều vẫn may, điểm tài phú lần đầu tiên vượt qua con sốt 50 triệu, đạt đến 50,2 triệu.
“Nên đi chấp hành nhiệm vụ cô giao cho rồi, dù sao cũng được 1000 điểm thưởng.”
Nghĩ đến đây, Phương Bình đột nhiên lấy bức họa nhét ở trong ngực ra.
“Đưa mình tấm hình được rồi, đưa cái này làm gì.”
Phương Bình lẩm bẩm một câu, mở bức họa ra nhìn.