Toàn Cầu Cao Võ

Chương 386: Bí mật nhỏ của giới Võ Đạo

Chương 386: Bí mật nhỏ của giới Võ Đạo
Tông sư trên Tông sư Bảng, đều là đại nhân vật của Hoa quốc.
Mà 50 người trên bảng xếp hạng càng là bá chủ của bá chủ.
Ma Võ thực ra chỉ là một trường võ đại thuộc Bộ giáo dục, cho dù là trường nổi tiếng, thông thường mà nói, hiệu trưởng có thể ghi tên vào một trong 50 vị bá chủ của Hoa quốc, cũng không đơn giản. Mà Ma Võ còn có một vị cường giả khác cũng được xếp hạng trong đó.
Trung ương chính phủ, Quân đội, Trấn thủ phủ, Cục điều tra và truy bắt, Bộ giáo dục, Thương giới, Tông phái, Võ đại...
Nhiều phe thế lực như vậy, bên nào không có bá chủ.
Ma Võ xuất hiện hai vị đỉnh cấp bá chủ, đây chính là sức mạnh.
“Hóa ra là thầy ấy...”
Đối với vị phó hiệu trưởng này, mọi người chỉ nghe tên nhưng không thấy người.
Nghe nói rất ít xuất hiện ở trường học, hầu như đều là bôn ba bên ngoài.
Hoặc là ở địa quật, hoặc là ở Kinh Võ, hoặc là đi ra nước ngoài, dù sao cũng rất ít ở trường.
Phương Bình bọn họ nhập học sắp được một năm, cũng chưa từng gặp được người thầ phó hiệu trưởng này, ngay cả hiệu trưởng cũng như vậy, hiếm gặp vô cùng, Tông sư chân chính được gặp, vẫn là viện trưởng Hoàng Cảnh của Học viện Binh Khí.
Trước mắt Ma Võ có 4 Tông s công khai, thầy Hiệu trưởng già, phó hiệu trưởng Ngô Khuê Sơn, viện trưởng Hoàng Cảnh - Học viện Binh Khí, còn một người nữa là một vị Tông sư già luôn trấn giữ ở khu Nam Ma Võ, cũng không mang chức vụ lãnh đạo.
Hai người sau đều là Tông sư cấp bảy.
Ngô Khuê Sơn, trước đó công khai thực lực ra bên ngoài là đỉnh cấp bảy.
Nhưng lúc Phương Bình bọn họ nhập học chưa được bao lâu, vị phó hiệu trưởng này đột nhiên biến thành cấp tám cao kỳ, ai cũng không biết trước đó là che dấu thực lực, hay là đột nhiên bộc phát đột phá.
Đối với vị này, Phương Bình là thật không hiểu rõ.
“Không ngờ tới phải không!”
Phó Xương Đỉnh cười tủm tỉm nói: “Còn có điều bất ngờ hơn, tổ cha cậu, cậu dám lừa tôi, nói đó là cha của Lữ đạo sư, cậu có tin tôi nói với Lữ đạo sư hay không, bảo cô ấy chém chết tươi cậu!
Lời lần trước, cũng là hiệu phó Ngô không so đo, bằng không thật có thể chém chết tươi tôi rồi!”
Cậu không hoàn toàn truyền đạt lời của Phương Bình, nói con gái nhớ ông, lúc đó cậu vô ý thức đem Lữ Phượng Nhu thay vào chữ con gái rồi, "con gái" trong câu trực tiếp nói Lữ Phượng Nhu đạo sư.
Đây cũng là nguyên nhân cậu bình an vô sự, nếu không cậu còn chết thảm hơn cả Phương Bình.
Ngô Khuê Sơn lúc đó cũng không nghĩ đến điều này, Phó Xương Đỉnh nghĩ mà sợ.
“Cha cái gì mà cha, hiệu phó Ngô là chồng của Lữ đạo sư.”
“Cái gì?”
Phương Bình trợn mắt há mồm, là như vậy sao?
Trước đó, cậu thực ra cũng có đoán như vậy, nhưng không dám khẳng định, không ngờ thế mà thật.
“Ừm, chắc chắn 100%.” Phó Xương Đỉnh nhỏ tiếng nói: “Ba tôi nói đó, chuyện này thật ra võ giả thế hệ trước đều biết.
Chỉ là bây giờ, người nói những điều này không nhiều.
Hiện tại Lữ đạo sư với hiệu phó Ngô, gặp mặt giống như gặp kẻ thủ.
Đương nhiên, đừng bao giờ tin là thật, ai dám ức hiếp Lữ Phượng Nhu, hiệu phó Ngô lập tức xuất hiện, nghe nói hồi trước thầy ấy đêm đi ngàn dặm để đột kích, đánh vị Tông sư của Đông Hồ gia phun máu ba lần… chậc chậc, vô cùng bá đạo.”
“Ông nội của Phương Văn Tường?”
“Hình như vậy.”
Phương Bình nghe say sưa ngon lành, thật là nhiều chuyện bất ngờ.
“Vậy chuyện của đạo sư tôi với hiệu phó Ngô bây giờ là chuyện gì?”
“Chuyện này nói ra rất dài...”
“Vậy thì nói gắn gọn thôi.”
Phó Xương Đỉnh lườm mắt xem thường, suy nghĩ một lát mới nói: “Thật ra cũng là chuyện cũ, hình như đã 10 năm rồi.
Lúc đó Lữ đạo sư với hiệu phó Ngô có một cô con gái, con gái một, vô cùng sủng ái.
Lúc đó Lữ phượng Nhu là cảnh giới cấp năm, hiệu phó Ngô mới bước vào cấp Tông sư!
Lúc đó ngon lành lắm, hiệu phó Ngô còn chưa đến 50 tuổi, đường đường chính chính là một hạt giống đại Tông sư, Lữ đạo sư cũng có hy vọng trở thành Tông sư.
Cậu nghĩ xem, cha mẹ thực lực như vậy, thì đối với con gái có biết bao nhiêu sủng ái.
Nói không khách khí chứ, Trần Vân Hi hiện tại cũng không bằng, kém xa.
Ông nội của Trần Vân hi là Tông sư, nhưng cha mẹ không phải, hơn nữa Trần gia cũng có người khác, cậu ấy không phải con một.
Con gái của hiệu phó Ngô chính là con một.
Kết quả có lẽ là quá mức yêu chiều, hiệu phó Ngô cũng tự tin thái quá, lúc chấp hành nhiệm vụ địa quật mang theo con gái cùng vào địa quật.
Kết quả ở địa quật gặp phải phiền phức, nghe người ta nói, lúc đó hiệu phó Ngô trơ mắt nhìn con gái bị cường giả địa quật đánh chết...
Dù sao chuyện là như vậy, ba tôi cũng không nói rõ.
Sau chuyện đó, Lữ Phượng Nhu với hiệu phó Ngô liền trở mặt, ba tôi nói, hiện tại đỡ nhiều rồi, năm đó cãi nhau rất ghê gớm.
Lúc đó có rất nhiều cường giả cùng hiệu phó Ngô vào địa quật, Lữ đạo sư đánh đến từng nhà, chất vấn những người đó vì sao không cứu con gái cô?
Thật ra, mất mạng ở địa quật, điều này không thể nói ai sai...
Nhưng con gái Lữ đạo sư mới mất, những người khác cũng không lên tiếng, đánh thì đánh.
Cuối cùng có lẽ là hiệu phó Ngô xuất hiện ngăn cản... sau đó Lữ đạo sư liền tuyên bố ly hôn với thầy ấy, nghe nói hiệu phó Ngô không muốn, sau đó không dám không ly hôn, Lữ đạo sư mấy lần nửa đêm muốn giết thầy ấy...”
Phương Bình nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Thật sao?”
“Thật.” Phó Xương Đỉnh cũng nhỏ tiếng nói: “Cậu cẩn thận chút, đạo sư nhà cậu lúc đó có hơi… bị kích động thái quá, suýt nữa giết hiệu phó Ngô, bây giờ thì đỡ hơn rồi, mỗi năm đến ngày dỗ của con gái thì hơi phát điên một chút thôi.
Bây giờ cũng gần tới ngày đó rồi, hiệu phó Ngô lần trở về có lẽ cũng là vì chuyện này.
Dù sao gần đây cậu tốt nhất đừng tới gần đạo sư cậu, thật đó… quá nguy hiểm.”
Phương Bình rùng mình một cái, đáng sợ quá.
Chuyện này thật sự lần đầu tiên nghe nói, cũng mới biết đạo sư mình còn có một cô con gái, chỉ là đã chết trong địa quật.
“Lẽ nào nói… lúc đó cái tên cường địch gây ra án mạng là thành chủ thành Thiên Môn?”
Trong lòng Phương Bình có lẽ đã có phán đoán, xâu chuỗi lại có lẽ đã hiểu ra gì đó.
Còn về việc không chào đón Trần Vân Hi… Đừng nói là nghĩ đến con gái của mình chứ?
Phó Xương Đỉnh nghe được chỉ là tin đồn hiển nhiên còn chưa kết thúc, lại nói: “Đúng rồi, quên chưa nói, đạo sư của cậu thật sư có bối cảnh to đến sợ người, cậu tốt nhất thành thật cung kính đi.
Cô ấy còn có một người cha ruột… không phải là hiệu phó Ngô mà thằng hâm cậu nghĩ đâu!
Cha ruột của cô ấy cũng là Tông sư!
Lão Tông sư đỉnh cấp bảy, những năm qua không xuất hiện nhưng tên vẫn còn nằm trên bảng xếp hạng, chứng tỏ vẫn còn sống.
Ba tôi nói, có lẽ còn ở trong địa quật, những năm qua không ra, có điều có lẽ vẫn còn sống.
Một nhà hai Tông sư… không, nếu như đợi Lữ đạo sư đột phá thành Tông sư, vậy thì là ba đại Tông sư.
Bối cảnh như thế, ai dám trêu vào?
Có điều ba tôi còn nói...”
Phó xương Đỉnh càng nhỏ tiếng hơn, nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Thật ra hiệu phó Ngô với những người khác đều đang ngăn không cho Lữ đạo sư đột phá, nếu đột phá thành Tông sư, sẽ xuất hiện rối loạn.”
“Rối loạn?”
“Không biết, dù sao cha tôi nói như vậy đó, đừng hỏi, ông cũng không dám nói với tôi.”
Phương Bình trầm tư giây lát, lẽ nào nói là thành chủ thành Thiên Môn?
Thành chủ thành Thiên Môn mới bước vào cấp chín, Hoa quốc thật ra không phải không có người có thể giết hắn.
Nhưng giết hắn, thành Thiên Môn rơi vào nguy cơ, 12 thành hậu phương của Ma Đô địa quật, e là sẽ xuất hiện biến cố.
Những năm này, không dễ gì duy trì được cục diện hiện tại với thành Thiên Môn, một khi đối thủ chính của chúng ta trở thành một thành khác, có lẽ thật sự sẽ xuất hiện đại loạn.
“Là sợ cô ấy đột phá Tông sư, sau đó tìm đối phương báo thù sao? Tông sư cấp bảy hiển nhiên không được, nhưng đạo sư xuất thủ rồi, hiệu phó Ngô với cha của cô ấy có thể trơ mắt nhìn cô đi chết sao?”
Ba đại Tông sư liên thủ, hoặc là có thể đánh chết đối phương, hoặc là chết trong tay đối phương...
Tóm lại đều không phải chuyện tốt.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất