Chương 390: Tập trung ở Nam Giang (2)
“Không ai thua không nổi!”
Cậu vừa mở miệng, Nam Võ liền có người nói tiến, tức giận nói: “Sinh viên Nam Võ chúng tao, không phải chưa từng thua, nhưng Phương Bình mày, khinh người quá đáng, làm nhục học sinh Nam Võ tao!”
Phương Bình cạn lời, Phó Xương Đỉnh cười trộm nói: “Ai bảo cậu gây hấn, đánh thì đánh là được rồi, cứ phải nói khoác.”
Trước đó ở Nam Võ, Phương Bình suýt nữa đánh Lam Thải Diệp tức hộc máu, ngoài ra một vị võ giả khác thì dứt khoát không để cho người ta biết tên, đây mới là nguyên nhân sinh viên Nam Võ nhìn thấy cậu là tức giận bất bình.
Đương nhiên, cũng có liên quan đến thời gian gần đây Nam Võ không dễ sống, đám võ giả cấp hai này, gần đây đều bị giày vò nửa sống nửa chết.
Phương Bình cũng lười trả lời, không thèm nhìn bọn họ nữa.
Rất nhanh, mọi người đi theo các đạo sư và các sĩ quan, đến một cái lều to được dựng tạm thời.
...
Trong lều.
Đường Phong mấy người với sĩ quan của căn cứ nhỏ tiếng bàn luận trong giây lát, rất nhanh, có người mở miệng nói: “Không làm lỡ thời gian, gọi các sinh viên võ đại khác thức dậy, tập hợp!”
Sau khi nói xong, cũng không cần người đi thông báo, có cường giả trực tiếp quát to: “Tất cả tập hợp!”
Phương Bình những người này đều giật nảy mình, nhịn không được móc móc lỗ tai, Phương Bình nhỏ tiếng cười nói: “Lời này nên cho thầy Đường hét, công phu sư tử rống, kỹ năng thiết yếu.”
Trần Vân Hi đột nhiên từ phía sau đẩy Phương Bình một cái, Phương Bình hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, thì thấy Đường Phong đang nhìn mình.
Phương Bình cạn lời, nhiều người như vậy, còn đều đang nói chuyện, vậy mà thầy cũng có thể nghe được sao?
Đường Phong cũng không quan tâm cậu, mọi người đều đang đợi, rất nhanh, lần lượt các sinh viên bước vào.
Mắt nhìn thấy lều chật ních, không biết là ai xé lều vải, lớn tiếng nói: “Một đám võ giả, mở cuộc họp cần gì phải trong lều, ngoài trời là được!”
Đợi lều vải bị xé rồi, nơi này ngược lại rộng rãi hơn rất nhiều.
Rất nhanh, trước đó Đường Phong nói chuyện với một vị sĩ quan đã đứng ra, cất cao giọng nói: “Cảm ơn các vị có thể đến Nam Giang, giúp Nam Giang giải quyết khó khăn.
Nhiệm vụ lần này, tôi muốn các vị biết.
Mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta là thôn Bàn Thạch cách chúng ta 15 km.
Tiêu diệt toàn bộ như thế nào, chúng ta không sắp xếp, toàn bộ theo ý của võ đại, sẽ do các em tự an bài.
Là hành động tập thể, hay là hành động đơn độc, các em nói là được.
Chúng tôi chỉ có ba yêu cầu đối với các em.
Thứ nhất, không được động thủ với chiến hữu, một khi bị phát hiện, nhẹ thì đày vào địa quật, nặng thì đánh chết tại chỗ!
Thứ hai, nơi này đã bị chia thành chiến khu.
Hiện tại mọi người bước vào đây, chỉ có thể tiến lên không được lui lại, chúng tôi sẽ bố trí phòng tuyến bốn phương, không được vượt ra khỏi ranh giới!
Thứ ba, chiến lợi phẩm sẽ tiến hành xử lý tập trung.
Lúc giao chiến không được phép tự mình thu lấy chiến lợi phẩm, đợi sau khi chiến đấu kết thúc xử lý tập trung, hưởng theo năng lực!
Yên tâm, chiến lợi phẩm đều là của các em, có thể được bao nhiêu, cũng xem biểu hiện của các em.
Không nên vì vài viên thuốc mà đánh nhau, một khi phát hiện, xử lý nghiêm khắc!”
Yêu cầu của Quân đội với mọi người không nhiều, còn về vấn đề chiến lợi phẩm, cũng là đề phòng chưa giết được kẻ địch, người mình đã đánh với nhau, vậy thì thật là một đám ô hợp.
Nói xong, Đường Phong cũng mở miệng nói: “Lần này các đạo sư không tham chiến, chúng tôi còn có nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ của các em hiện tại đã nói với các em rồi.
Tiếp theo, đây là căn cứ tạm thời, giao cho các em, tất cả ở đây đều cần chính bản thân các em đi lựa chọn.
Cũng là võ giả cấp hai ba rồi, không phải là người mới nữa, cũng không phải là võ giả lính mới của thế giới võ đạo, mọi người đều là tinh anh của các trường.
Nếu như ngay cả một đám võ giả tà giáo có nhân lực tương đối với chúng ta cũng không cách nào tiêu diệt được, thì đừng nói đến chuyện xuống địa quật đối kháng với sinh vật địa quật!”
Đường Phong nói thẳng làm việc cũng dứt khoát, nói xong liền nhìn những đạo sư khác nói: “Các vị, chúng ta có thể đi rồi!”
Các đạo sư cũng dứt khoát, các quân nhân cũng nhanh nhẹn, rầm rầm lập tức, người đi hết rồi!
Mấy phút sau chỉ còn lại một đám sinh viên, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.
Rõ ràng, mọi người cũng không ngờ được, lần này vậy mà đều tự dựa vào bản thân bọn họ.
Qua một lát, có người mở miệng nói: “Mọi người thương lượng bàn bạc, nên đánh thế nào, vây quét thế nào...”
“Nhân số đối phương không nhiều, cùng nhau xông lên đánh là được rồi...”
“Ngu xuẩn!”
“Nếu như tôi nói, hai bên đồng loạt đánh, võ giả cũng không phải là quân nhân, chúng ta cũng chưa từng tác chiến toàn đội, cưỡng ép cùng nhau đánh, ngược lại càng loạn.”
“Không cùng nhau hành động, vậy không phải là loạn rồi...”
“...”
Mọi người ồn ào thảo luận, rất nhanh, có người lớn tiếng nói: “Các bạn, chuyện đầu tiên đừng suy đến chuyện khác, đầu tiên là làm quen người mình, người nhà mình mà không biết nhau, cuối cùng tìm sai đối tượng cũng dễ khiến người ta đục nước béo cò!
Đều là võ giả, chúng ta không đến 300 người, mỗi người giới thiệu đơn giản tên, cũng tránh đến lúc cứu viện, chỉ biết kêu ‘Ê’.”
Mọi người lập tức bật cười, điều này ngược lại rất đúng.
Rất nhanh, người này liền tự giới thiệu: “Tôi tên Dư Thần, Kinh Đô Võ Đạo, võ giả đỉnh cấp hai.”
“Châu Kiến, Kinh Võ, đỉnh cấp hai.”
“Vương Đan, Kinh Võ, đỉnh cấp hai.”
“...”
“Hàn Húc, Kinh Võ, đỉnh cấp hai.”
“...”
Bên Kinh Võ, không ít võ giả đỉnh cấp hai, cấp ba có đến 5 người, có điều đều là sơ kỳ.
Hàn Húc cũng bước vào đỉnh cấp hai, tốc độ cũng vô cùng kinh người.
Chứng tỏ chưa đến bốn tháng, tên này tôi cốt trên 60 đốt, nghiêm khắc mà nói không đến 110 ngày.
Bình quân không đến hai ngày, tôi được một đốt xương.
Kinh Võ đến 80 người, 5 người cấp ba, 12 người đỉnh cấp hai, còn lại đều là võ giả cấp hai trung kỳ trở lên.
Ma Võ, 97 người, 4 người cấp ba, 14 người đỉnh cấp hai, những người còn lại, có mấy người năm nhất chưa bước vào cấp hai trung kỳ.
Ma Võ 4 người cấp ba, ngoại trừ Phương Bình ra, còn lại là Vu Hướng Hoa, Trần Bằng Phi cùng với một vị sinh viên năm ba cũng đột phá đến cảnh giới cấp ba.
Trương Tử Vy vẫn còn dừng ở đỉnh cấp hai, chưa có đột phá.
Mà Nam Giang võ đại, chỉ có một người cấp ba, là người quen của Phương Bình, Cố Hùng.
Những trường khác, tổng cộng có 5 võ giả cấp ba, còn lại đều là cấp hai.
15 võ giả cấp ba, 274 võ giả cấp hai, tổng cộng 289 người.
Đây cũng là số lượng từ các trường ba tỉnh Nam với Kinh Võ, Ma Võ. Đều là học viên tinh anh ở cảnh giới cấp hai, còn về những cấp ba, đa phần đều là vừa đột phá chưa được lâu.
Ngoại trừ Kinh Võ có một võ giả cấp ba trung kỳ, người còn lại chính là Phương Bình, có điều Phương Bình không lên tiếng.
Vị võ giả cấp ba trung kỳ của Kinh Võ tên là Triệu Dương, đợi người giới thiệu xong, Triệu Dương nhìn Ma Võ, mở miệng nói: “Tiếp theo mọi người có ý tưởng gì?
Lần này là lần đầu tiên kiểm tra của chúng ta, không phải chỉ đơn thuần là nhìn võ lực, cũng không phải là xem giết được bao nhiêu người.
Nhà trường muốn nhìn thấy cũng không chỉ là những điều này.
Bắt đầu từ giờ trở đi, nhất cử nhất động của chúng ta có lẽ đều trong tầm mắt Võ Đạo, muốn biểu hiện tốt, vậy thì phải thể hiện được giá trị của chúng ta.”
Vu Hướng Hoa nói tiếp: “Nói ý tưởng của cậu.”
“Ý kiến của tôi rất đơn giản, hiện tại chúng ta có 15 vị võ giả cấp ba, khoảng 50 võ giả đỉnh cấp hai.
Chúng ta hơn 60 người, thành lập đội đột kích!
Trực tiếp vào thôn Bàn Thạch, những người khác ở ngoài bao vây, đề phòng võ giả tà giáo chạy thoát...”
Vu Hướng Hoa cau mày nói: “Nếu như đối phương từ phía sau vào núi thì sao? Tôi cảm thấy chúng nên dụ đối phương ra đấu với chúng ta, sau đó một lần hành động bắt lấy đối phương, không nên vừa mới bắt đầu, để lộ toàn bộ thực lực...”
Phương Bình ngáp một cái, có chút cạn lời nói: “Tôi nói, mấy người các người, chính là cho rằng chúng ta thắng chắc?
Nói đùa gì vậy!
Võ Đạo tổ chức nhiều sinh viên tới rèn luyện, chính là cho chúng ta quét sạch sành sanh một lần sao?
Nếu như tôi đoán không sai, thôn Bàn Thạch tám chín phần mười có võ giả cấp bốn, cảnh giới cấp ba, có lẽ cũng có võ giả cao kỳ và đỉnh cấp ba.
Các cậu hay rồi, nghĩ thế nào vậy?
Võ giả bên này, một mạnh, có thể sánh được với 100 kẻ yếu!
Không nghĩ trước tiên nhắm vào người mạnh của thôn Bàn Thạch, chỉ nghĩ thắng không sợ cuối cùng toàn bộ game over sao?”
---
Tặng:
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử