Chương 417: Sách tranh ảnh về địa quật
“Lúc đó em mua bao nhiêu điểm thưởng?"
"100 điểm thưởng..."
“Tôi nhớ là có 40 điểm thôi.” Lý lão đầu tự nhiên nói: “Trong đó, phí chế tạo là 10 điểm, giá trị thực cũng chỉ 30 điểm, bây giờ thu mua lại với giá mua phế liệu, cho em 10 điểm thưởng…”
Phương Bình lại lần nữa ngây người, thầy cũng quá ác rồi.
“Mà thôi, quá lời cho em rồi, đôi giày đó coi như bù lại phí sửa chữa, thanh đao kia của em, muốn sửa, ít nhất cũng cần mấy chục điểm, bây giờ lấy đôi giày thế vào.”
"Thầy..."
Phương Bình vô cùng đáng thương nói: “Đôi giày của em mua 40 điểm, vậy chẳng phải ý thầy là phí sửa đao của em hơn một triệu sao?”
“Em tính kiểu gì vậy? Đã bảo bây giờ giày nát rồi.”
"Nhưng mà..."
"Sửa hay không?"
"Sửa!"
Phương Bình cười khổ, không sửa không được a, không sửa, đao hư rồi lúc đó thiệt thòi lớn.
Suy nghĩ xong chuyện này, Phương Bình trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Thầy ơi, trường mình thật sự không bán khôi giáp hả thầy?”
Lần trước, khi chuẩn bị thi đấu giao lưu, Phương Bình đã hỏi một lần, thầy Lý bảo không có.
Bây giờ, Phương Bình muốn xuống địa quật, cảm thấy mình nên bảo hiểm thêm chút, một thanh đao sao đủ.
"Có."
Lần này, Lý lão đầu cho cậu một câu trả lời khẳng định, ông cười híp mắt nói: “Đồ tốt chính hiệu luôn: “Không phải hợp kim rèn đúc, giáp hợp kim quá nặng, cũng quá cứng.
Là giáp da, chế tạo từ da lông của sinh vật địa quật.
Em biết đấy, đến đỉnh cấp ba, khả năng phòng ngự của võ giả có thể nói cực kỳ kinh người. Mà võ giả, thực ra chủ yếu tôi cốt, xương cốt cứng cáp, da thịt cũng chỉ ở mức bình thường, đợi đến khi rèn luyện xong xương tuỷ, bước vào cảnh giới Tông sư, lại lần nữa rèn đúc thân thể, mới có thể xem như kim cương bất hoại.
Mà sinh vật địa quật, đặc biệt là động vật, da lông của chúng mới thật là những thứ tốt.
Hiện tại, tôi có một bộ giáp da làm từ da sinh vật địa quật đỉnh cấp sáu, coi như tôi giảm giá cho em một chút, bán cho em với giá 10.000 điểm!”
Hôm nay, Phương Bình phải chịu quá nhiều đả kích!
10.000 điểm thưởng?
Thầy giết em cho rồi!
"Sao thế, không mua nổi hả?"
Lý lão đầu cười nhạt nói: “Không mua nổi thì thôi vậy, giáp da sinh vật địa quật đỉnh cấp sáu, nói thật, sức phòng ngự mạnh kinh người đấy.
Nếu như em lên đỉnh cấp ba, kết hợp với cường độ thân thể, cùng đánh cận chiến với võ giả cấp bốn, hắn ta muốn đánh xuyên qua lớp phòng ngự của em cũng rất khó."
"Không thể rẻ hơn chút được hả thầy?"
"Rẻ quá thì hiệu quả không bằng, còn không bằng chính em tự rèn luyện da thịt cho rắn chắc đi, sức phòng ngự của cơ thể sẽ mạnh hơn giáp da thú cấp năm nhiều."
"Em đây không phải đang trên đà tiến vào đỉnh cấp ba sao? Thầy ơi, thầy đề cử món nào rẻ hơn chút đi ạ."
"Giáp da sinh vật địa quật cấp bốn, 500 điểm thưởng, đủ rẻ chưa?"
So với 10.000 điểm, đúng là rẻ hơn rất nhiều.
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Sức phòng ngự làm sao ạ?"
"Giáp da mà, miễn cưỡng chống được một đòn toàn lực của võ giả đỉnh cấp ba, đương nhiên, ý tôi là giáp da, chứ không phải em.
Võ giả đánh em, lẽ nào chỉ đánh giáp da của em?
Em bị chấn nội thương, bị đánh bay, bị thương những chỗ khác, đều là chuyện của em, tác dụng của giáp da ở chỗ sẽ không để cho vũ khí đánh xuyên qua người, xuất hiện vết thương rõ ràng bên ngoài, hiểu ý của tôi chứ?"
"Dạ hiểu, nhưng không thể tá lực một chút được sao thầy?"
"Có thể, nhưng hiệu quá rất thấp."
Phương Bình lại trầm ngâm, sau đó nói: "Vậy cho em một đôi giày chiến hợp kim cấp D, à không, em cần cấp C, sau đó… Thầy ơi, trường mình có găng tay Thiên Tằm gì như trên tivi quảng cáo không thầy?"
Lý lão đầu buồn cười nói: "Găng tay Thiên Tằm không có, nhưng găng tay bằng da thì có, nhưng mà thầy không kiến nghị cho em mua.
Nói thật với em, bao tay dùng để công kích, chứ không phải để phòng ngự.
Cho nên, nếu em thật sự muốn mua thì hãy mua bao tay hợp kim ấy, như vậy đánh mới mạnh, mới có lực huỷ diệt mạnh nhất.
Em mua giáp da là được rồi, mua găng tay da, ngoại trừ tác dụng giữ ấm cũng không có nhiều tác dụng khác, chỉ tổ phí tiền."
"Thầy nói có lý!"
Phương Bình gật đầu, mở miệng nói: "Vậy thầy cho em lấy găng tay hợp kim cấp C…"
"Em chắc chắn chứ? Không phải em chủ yếu dùng đao sao?"
"Có lúc đao quá phiền phức ạ, lo trước khỏi hoạ."
"Găng tay và giày chiến cấp C… Hợp kim cấp C 40 điểm/kg, thu em 200 điểm vậy, không cần toàn bộ hợp kim, phối hợp chế tạo với da sinh vật địa quật, càng dễ dùng.
Giáp da, thu em 500 điểm thưởng, tổng cộng 700 điểm thưởng, mấy ngày nữa đến lấy đồ."
"700 điểm thưởng?"
Phương Bình lại lần nữa cảm thấy đau răng, thở ra một hơi nói: "Giờ em biết sao võ giả đều nghèo rồi, thầy cho em trả tiền mặt đi, 21 triệu đúng không ạ?"
Lý lão đầu nhìn Phương Bình, chờ cậu chém giá.
Nhưng lần này Phương Bình lại không hé răng, trực tiếp quẹt thẻ, nói: "Thầy ơi, thế mấy ngày nữa em qua lấy đồ nhé."
Lý lão đầu vừa ghi hoá đơn vừa kỳ quái nhìn Phương Bình.
Phương Bình thấy thế bỗng nhiên cười nói: "Thầy ơi, cho em 65 viên Khí Huyết Đan cấp một, em chỉ còn có 620 điểm thưởng…"
Lý lão đầu thở mạnh nói: "Tôi biết mà, hỏi sao lần này em lại dễ dàng thanh toán nhanh như vậy…"
Lần này lại không trả giá!
Không ngờ là chờ tung ra chiêu này!
Lý lão đầu cũng thẳng thắn, lần này cũng không nhiều lời, trực tiếp kêu người lấy cho Phương Bình 65 viên Khí Huyết Đan cấp một.
Khí Huyết Đan cấp một 10 điểm/viên, giá thị trường 300.000, lần trước Phương Bình chọn mua sai thuốc, cuối cùng cậu phát hiện, thuốc cấp một bán ra có lợi nhất, ở bên ngoài cũng vẫn giá này.
Dù sao thì võ giả cấp một cũng là một quần thể võ giả đông đảo nhất.
Rất nhiều võ giả cấp hai cấp ba cũng đang dùng Khí Huyết Đan cấp một.
Khí Huyết Đan cấp một, một viên có thể mang đến 200.000 điểm tài phú cho Phương Bình, trừ đi giá trị điểm thưởng, điểm tài phú của Phương Bình lại tăng thêm 600.000.
Lúc này, điểm tài phú của cậu đạt 28.100.000.
"Tổng giá trị thuốc là 13 triệu, bán cao hơn 13 triệu thì còn có chút thu hoạch, tiền mặt chỉ còn có 5 triệu thôi."
Võ giả xài tiền đều tiêu trong chớp mắt như vậy.
Sửa chữa binh khí, mua binh khí, trước trước sau sau, Phương Bình chi ra mấy chục triệu.
"Tiến vào địa quật, những trang bị này hẳn là đủ dùng, trang bị toàn thân, gộp lại cũng gần 30 triệu rồi.
Chờ đến khi vào địa quật, nếu như có tiền, mua vài viên Hồi Mệnh Đan để đảm bảo mạng sống, nhiêu đó chắc cũng gần đủ rồi."
...
Ký túc xá.
Phương Bình ném lọ thuốc cho Phó Xương Đỉnh, dứt khoát nói: "65 viên cấp một, 3 viên cấp hai, giảm 12% so với giá thị trường, chốt giá 19 triệu, đừng nói tôi không ưu đãi cậu."
Phó Xương Đỉnh nhìn cậu một hồi, vô lực nói: "Cậu lại bán? Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy?"
"Cần tiền."
Phương Bình, khí huyết của cậu rốt cuộc bị gì vậy? Cậu không phải là người cắn thuốc chiến đấu sao?"
"Cơ thể tôi có thể tự sản sinh khí huyết, cái này cậu không hiểu, nói rồi cậu cũng không hiểu, cho nên cậu cũng đừng hỏi."
Phó Xương Đỉnh sửng sốt một chút, tự thân sản sinh khí huyết?
Chỉ cần là người thì ai cũng có thể!
Nhưng mà đó là thông qua ăn, uống, ngủ, nghỉ mới có thể khôi phục khí huyết. Cơ mà võ giả cấp ba như Phương Bình, bản thân là một cái máy cắn thuốc chiến đấu, lẽ nào có khả năng tự thân khôi phục khí huyêt?
Không quá hiểu rõ ý của Phương Bình, nhưng lần này Phó Xương Đỉnh cũng không từ chối mua thuốc, mở miệng nói: "Tôi khuyên cậu kiềm chế một chút, gần đây bên công ty dược phẩm hình như nhận ra rằng nhà tôi dạo này không mua thuốc bên họ nữa.
Tuy rằng Ma Võ không nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ, nhưng mà cậu bán thuốc số lượng lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị nhìn chằm chằm."
Nếu như tra ra được, không phạt Phương Bình mấy trăm triệu mới lạ!
Đây chính là trắng trợn cướp mối làm ăn của công ty dược phẩm!
Ma Võ bán thuốc cho học sinh, chủ yếu là cho học sinh sử dụng, cũng có thể cung cấp cho người nhà, không như Phương Bình, bản thân hoàn toàn không cần thuốc, hầu như có bao nhiêu thuốc đều đem đi bán.
"Trước khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, cứ kiếm bộn tiền rồi tính. Hơn nữa, tôi cũng không có tiền, bọn họ chẳng lẽ còn có thể giết tôi sao? Cùng lắm thì thiếu nợ, sợ cái gì."
"Thật là, vua cũng thua thằng liều, thật phục cậu rồi."
Phó Xương Đỉnh dở khóc dở cười, coi như cậu trâu bò, nhưng mà cậu vẫn còn công ty ở đó, coi chừng bị bọn họ niêm phong.
Không nói nhảm nữa, giao dịch giữa hai người nhanh chóng kết thúc.
Điểm tài phú của Phương Bình lại lần nữa tăng lên 4.500.000, đạt 32.600.000. Tiền mặt cũng trở về con số 24 triệu.