Chương 420: Đa hỷ lâm môn
Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn Phương Bình, một lát mới nói: "Nghe nói em muốn tăng lợi tức cho võ giả cấp ba?"
"Viện trưởng, đây cũng bởi vì em không còn cách nào khác, nếu không tăng lợi tức, với mức lợi tức thấp như hiện tại, mọi người ai cũng muốn vay hết điểm thưởng.
Cấp một cấp hai cũng còn đỡ, ít nhiều cũng chỉ nhận nhiệm vụ trên mặt đất.
Nhưng võ giả cấp ba phần lớn đều sẽ xuống địa quật, nguy hiểm này quá lớn, đến lúc đó, tử thương quá lớn, trường học chỉ gánh 5% tổn thất, cũng chính là 5000 điểm thưởng nợ khó đòi.
Còn số còn lại, em cũng phải gánh chịu, em cũng chịu không nổi, trừ phi nhà trường có thể cho thêm…"
"Đừng nghĩ, không có đâu!"
Hoàng Cảnh ngắt lời Phương Bình, trầm giọng nói: "Trường học cổ vũ học sinh tham dự thực chiến, không có nghĩa nhà trường để học sinh đi chết.
Nếu thật sự có sơ suất, nhà trường còn phải lo em cố ý giựt dây một nhóm học sinh đi xuống địa quật liều chết đây…"
"Trời đất chứng giám!"
Phương Bình oan ức đến mức không muốn sống nữa, giơ tay lên thề, bi phẫn nói: "Viện trưởng, em là loại người vậy sao? Để cho mọi người đi chịu chết có lợi gì cho em chứ? Đây là vu oan cho em mà, có phải Tạ Lỗi cáo trạng không thầy?
Em biết mà, con người lòng dạ hẹp hòi như anh ấy rất thích đâm thọc, cũng lớn như vậy rồi, còn làm ra loại chuyện không có nhân phẩm như vậy!"
Hoàng Cảnh cạn lời, mở miệng nói: "Không liên quan gì tới Tạ Lỗi."
Phương Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ, cả giận nói: "Vậy chính là thầy Đường nói rồi? Thầy ấy thật quá đáng rồi!
Thầy Đường có thể nghi vấn mức chuyên nghiệp của em, nhưng tuyệt đối không thể nghi vấn nhân phẩm của em!
Viện trưởng, đối với người vu oan học sinh như thầy Đường, em kiến nghị cho thầy ấy xuống địa quật chém giết mấy trăm võ giả để cấp sáu để chuộc lỗi…"
"Yên lặng!"
Hoàng Cảnh khẽ quát một tiếng, thằng nhóc này nghĩ gì trong đầu thế? Muốn bẫy chết Đường Phong sao?
Mặc kệ Phương Bình, công việc của Hoàng Cảnh cũng nhiều, làm gì có thời gian nói nhảm với Phương Bình, suy nghĩ một chút nói: "Trường học dự chi cho các em 100.000 điểm thưởng cũng hoàn toàn không dễ dàng, muốn nhiều hơn nữa là điều không thể.
Tài chính của nhà trường cũng căng thẳng, học kỳ sau, tân sinh nhập học, nhà trường còn phải chuẩn bị một lượng thuốc và binh khí nhất định nhằm thoả mãn nhu cầu của tân sinh viên.
Năm nay Ma Võ mở rộng chiêu sinh, lần đầu tiên chiêu sinh 2000 người, nhà trường bây giờ cũng đang đau đầu vì lỗ hổng tài chính…"
"Kinh Võ không phải nói cho chúng ta 10% tài nguyên sao?"
Hoàng Cảnh thở dài nói: "Vẫn có chỗ hổng..."
"Viện trưởng, em thấy chuyện này thực ra cũng có cách giải quyết đơn giản, trường học chúng ta có không ít võ giả cấp cao tốt nghiệp, tìm bọn họ quyên tiền là được, đều là người có tiền mà…"
Hoàng Cảnh lườm cậu một cái, Phương Bình lại giựt giây nói: "Viện trưởng, việc này em cảm thấy có thể làm được đấy, thầy có cần giao cho em phụ trách không?
Em phụ trách quyên tiền cho nhà trường, nhiều không nói, nhưng một tỷ hay 800 triệu gì đó có thể không thành vấn đề."
Ma Võ lập trường tới nay vừa tròn 60 năm, đã có bao nhiêu cường giả tốt nghiệp rồi?
Có Tổng đốc, có đại gia kinh doanh, có bá chủ Quân đội, có ông lớn chính phủ, tất cả các ngành nghề đều có.
Phương Bình suy nghĩ, nhân cơ hội này, có thể tiếp xúc với các ông lớn ở các ngành nghề, cũng có thể khai thác thêm một con đường cho công ty của mình, thuận tiện tìm xem có ông chủ lớn nào có hứng thú góp vốn đầu tư cho công ty mình hay không.
"Năm nay kỷ niệm 60 năm thành lập Ma Võ, em thấy nên làm một lần, nói quyên tiền nhân dịp kỷ niệm 60 năm thành lập trường."
Hoàng Cảnh trầm ngâm chốc lát nói: "Tính sau đi, đưa tay kêu gọi cựu học sinh quyên tiền…"
Võ giả cũng cần thể diện.
Phương Bình lại không nghĩ vậy, mấy vị cường giả kia lẽ nào còn tiếc 10 triệu 8 triệu?
Hơn nữa, Ma Võ cũng vì muốn bồi dưỡng càng nhiều võ giả tinh anh cho nhân loại, quyên tiền hỗ trợ một chút thì có làm sao?
Nói xong những điều này, Hoàng Cảnh đúng là đã quên đề tài trước đó, vẫy vẫy tay một cái, nói: "Biết rồi, em đi ra ngoài trước đi."
"Vậy em đi trước, viện trưởng, nếu nhà trường muốn quyên tiền, có thể để em phụ trách, em là học sinh, cũng dễ mở miệng…"
"Đi ra ngoài!"
Hoàng Cảnh vung vung tay, thằng nhóc này quả thật rất tích cực với mấy chuyện thế này.
Thấy Phương Bình sắp đi ra ngoài, Hoàng Cảnh bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, em qua nói với thầy Lý, nói là đã xin được cho thầy ấy rồi."
"Xin?"
"Em chỉ cần nói là thầy ấy biết."
"Dạ, vậy em đi đây ạ."
Phương Bình cũng không chần chừ, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, đi thẳng đến phòng hậu cần.
…
Phòng hậu cần bây giờ ngày càng tiêu điều rồi.
Rất nhiều cửa sổ nhỏ đều đã đóng, các võ giả trực ban cũng không còn nhiều như trước.
Nhìn thấy Phương Bình, Lý lão đầu lười biếng nói: "Lại có điểm thưởng rồi?"
"Dạ không có, gần đây em không làm nhiệm vụ, sao có điểm thưởng ạ."
Phương Bình lắc đầu một cái, nhưng mà chẳng mấy chốc sẽ có.
100.000 điểm thưởng, một ngày cho vay, lời được 30 điểm, xác suất xảy ra chuyện của võ giả cấp một cấp hai cực thấp.
Một tháng, kiếm được 900 điểm, nếu như tăng thêm lợi tức cho võ giả cấp ba, vậy thì một tháng ít nhất được 1000 điểm.
Đến tay Phương Bình cũng có thể ăn 100 điểm rồi.
Mà qua tháng sau, 1000 điểm này lại biến thành vốn, lại cho học sinh vay, lại có lời thêm 10 điểm...
Mà những con số này đều là lợi tức cá nhân của Phương Bình.
Nhà trường chỉ muốn nhận 90% lợi tức hằng năm dựa trên tổng hạn mức cho vay.
Nói cách khác, ý của nhà trường là hằng năm cho vay 100.000 điểm thưởng, lợi tức hằng năm là 10%, nhà trường nhận lại 9000 điểm là được rồi.
Còn lại, trường học mặc kệ.
Trong này có quá nhiều chỗ trống có thể lách.
Hưn nữa, đến sau này, nhà trường không thu hồi điểm thưởng sớm, lợi tức hằng năm đều hơn 10.000 điểm thưởng, Phương Bình thậm chí đã nghĩ, có nên đổi thuốc đem ra ngoài bán, làm nhà phân phối thuốc hay không.
Cứ như vậy, chênh lệch giá tuyệt đối sẽ không thấp.
Đương nhiên, nếu bị trường học, công ty dược phẩm, và công ty binh khí phát hiện, xác suất Phương Bình bị ném vào địa quật rất lớn.
Những việc này, Phương Bình đương nhiên sẽ không nói ra ngoài miệng, Ma Võ không hẳn không có ai không phát hiện được điều này, thực ra cũng không khó phát hiện, bây giờ cũng không ai nhắc, nói không chừng là đang cố ý đào hầm cho mình nhảy.
Không nói cái này, Phương Bình lập tức nói: "Em mới từ phòng viện trưởng đi ra, thầy ấy nói đã xin được cho thầy rồi. Thầy ơi, thầy xin đổi việc rồi à?"
"Đổi việc..."
Lý lão đầu sửng sốt một chút, sau đó hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Bình cười nói: "Không phải chuyển công tác, đúng rồi, Phương Bình, gần đây em tiến bộ rất chậm nha, đây cũng không phải là chuyện tốt."
Phương Bình cười khan nói: "Em thuộc dạng người bạo phát, hiện tại em đang ở thời kỳ tích luỹ, qua mấy ngày nữa, nói không chừng em sẽ bước vào cấp ba cao kỳ rồi."
"Thật sao?"
Lý lão đầu lẩm bẩm: "Vẫn là lười biếng, như vậy không được đâu, xem ra gần đây em quên cho bản thân chút áp lực rồi."
Phương Bình phiền muộn, áp lực của em rất lớn có được hay không.
"Quên đi, áp lực cũng không phải bỗng dưng đến."
Lý lão đầu không lại nói cái này, mở miệng nói: "Ngày mai có rảnh không? Theo tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu ạ?"
"Đi đến một nơi tốt, có lợi với em."
Phương Bình nghe vậy, vội vàng nói: "Có phải là chỗ mà thầy nói trước khi xuống địa quật cần đi xem phải không ạ?"
"Đúng, có đi hay không?"
"Dạ đi!"
Phương Bình lập tức vui vẻ, vội vàng gật đầu, đương nhiên muốn đi.
"Vậy ngày mai nhớ tới sớm một chút."
"Được."
"..."
Hẹn xong ngày mai cùng ra ngoài, Phương Bình vui sướng hài lòng bước ra phòng hậu cần.
Chờ Phương Bình đi rồi, Lý lão đầu ngáp một cái, nói: "Xém chút nữa là quên luôn chuyện này, không ngờ là xin được rồi."
Về việc xin cái gì, đương nhiên là xin dẫn người vào phòng nghiên cứu, phòng nghiên cứu đó có mức độ bảo mật cực cao.
...
Phương Bình vui mừng rạo rực, lúc này đương nhiên không biết những điều này.
Cậu vừa nhận được điện thoại của Lý Thừa Trạch, hiện tại tâm tình càng thêm vui vẻ.
Này xem như đa hỷ lâm môn nhỉ?
Trang web chạy chương trình khuyến mãi, hệ thống vay điểm thuận lợi, chờ mỗi ngày đếm tiền, thầy Lý lại muốn đưa mình đi tranh thủ chỗ tốt, hiện tại, ngay cả công ty cũng có người có hứng thú rồi. Chuyện góp vốn đầu tư cũng đã bước vào giai đoạn mới, đã có vài công ty đầu tư chính thức báo giá rồi.
"Hoặc là không đến, hoặc là cùng đến, may mắn không nhỏ nha."
Phương Bình vui không ngậm miệng vào được, nói vậy hơn trăm triệu điểm tài phú, chắc cũng không lâu nữa sẽ vào túi chứ?
Bản thân cậu hiện tại phát triển chậm bởi vì những ngày này, Phương Bình không chủ yếu tôi cốt, mà đang chủ yếu tôi luyện thân thể, dùng dược phẩm tắm rửa, tăng cường thân thể.
Chờ thể chất mạnh mẽ, cậu có thể hoàn thành rèn luyện xương cốt toàn thân cũng không gặp vấn đề gì, dù sao cũng không cần phải gấp.