Chương 442: Chuẩn bị cho em gói quà lớn
Trừ bớt nợ nần, trong tay Phương Bình còn lại gần 8 triệu tiền mặt.
Nghĩ đến ngày mai còn phải về Dương Thành, Phương Bình đi một chuyến đến phòng hậu cần, chuẩn bị mua một viên Hồi Mệnh Đan.
Trên thực tế, lúc này Phương Bình có đi đến phòng hậu cần hay không cũng có thể mua được. Nhưng mà Phương Bình thích qua trò chuyện cùng thầy Lý, có nhiều lúc, thầy Lý vô tình nói một vài thứ, rất có lợi đối với Phương Bình.
...
Phòng hậu cần.
Phương Bình bỏ ra 6 triệu, mua một viên Hồi Mệnh Đan, không thể không nói, thuốc này mắc muốn chết.
Nhưng mà Hồi Mệnh Đan có tác dụng khôi phục nội thương cực nhanh, lần trước Phương Bình bị đại truyền giáo đánh một quyền trọng thương nội phủ, uống một viên vào, không lâu sau đã nhảy tưng tưng như rồng như hổ.
Trong lúc thi đấu giao lưu, Trần Vân Hi bị võ giả cấp một tổn thương một chút, cô nàng cũng dùng một viên Hồi Mệnh Đan, ngoại trừ việc nhà giàu nên thích dùng, Phương Bình cũng không còn lời nào để nói.
"Đến địa quật lần thứ nhất cũng đừng nghĩ đi mò bảo vật."
Có lẽ thầy Lý gần đây thấy quá buồn chán, ông hoàn toàn không có tinh thần, cũng không biết ông lấy đâu ra một cái tẩu thuốc dài, bắt đầu cuộc đời nuốt mây nhả khói.
Vừa hút thuốc, thầy Lý vừa dặn dò: "Lần đầu tiên xuống địa quật, cố gắng làm quen, ghi nhớ địa hình, lần sau sẽ có nhiều cơ hội hơn."
"Cố gắng đừng tách rời đội ngũ."
"Cầm theo một ít Huyết Khí Hoàn, dù thuốc này giá không cao, nhưng ở địa quật, trừ phi em có đá năng lượng, nếu không cũng chỉ có thể ăn đồ sống. Huyết Khí Hoàn giá rẻ, em còn có thể dùng nó lấp đầy bụng, vừa khéo, chỗ tôi có một lô Huyết Khí Hoàn vị hoa quả, em có muốn mua một ít không?"
Phương Bình thật vô ngữ cạn lời, bây giờ công ty dược phẩm cũng nhân tính hoá thiệt, cũng bắt đầu cải tiến thuốc có mùi vị rồi.
"Dạ thôi ạ, thầy cứ giữ lại ăn đi ạ."
Lý lão đầu cũng không thèm để ý, phun ra một ngụm khói, thỏa mãn nói: "Đương nhiên, ở địa quật cũng không phải không có thứ tốt.
Địa quật cũng có đủ loại đồ ăn, mùi vị tốt nhất là hoa quả, nếu có cơ hội, nhớ mang chút hoa quả về cho tôi, lâu rồi không được ăn."
"Dạ, nếu thấy sẽ cầm mấy trái về cho thầy."
"Hơn nữa, vào địa quật, tuyệt đối đừng nghĩ nhân loại địa quật là kẻ ngu si, không có người ngốc, người coi người khác là đồ ngốc mới thật sự là đồ ngốc."
Lý lão đầu hơi nghiêm mặt nói: "Đừng cho rằng bọn họ là sinh vật cấp thấp, con đường tiến hoá của bọn họ lâu dài hơn chúng ta nhiều.
Rất nhiều người tiến vào địa quật, nhìn thấy hoàn cảnh sinh thái địa quật có vẻ hoang sơ nguyên thuỷ, nhìn thấy thành trì cổ xưa… đều sẽ nảy sinh một loại cảm giác nhân loại và nền văn minh của địa quật kém hơn chúng ta.
Đó là ảo giác!
Chỉ có thể nói, con đường tiến hoá của hai bên không giống nhau, không phải Trái Đất chúng ta ưu việt hơn bọn họ, cũng đừng xem đối phương là kẻ ngu để dụ dỗ… Thực tế, em nghe không hiểu bọn họ nói gì, cũng rất khó dụ dỗ."
Phương Bình nghe vậy cảm thấy hứng thú nói: "Ủa thầy, nhân loại chúng ta đến bây giờ vẫn chưa học được ngôn ngữ địa quật sao ạ?"
"Nào có dễ dàng như vậy, thực ra chủ yếu khó ở chỗ giao tiếp." Lý lão đầu giải thích: "Nhân loại địa quật không muốn giao tiếp với chúng ta.
Em phải hiểu, chỉ khi giao tiếp với nhau, ngôn ngữ mới có chức năng giao lưu và học hỏi.
Bọn họ không muốn trò chuyện với chúng ta, đương nhiên khó có thể học tập và nghiên cứu tiếng nói của bọn họ, bao nhiêu năm nay, mọi người gặp nhau, chuyện đầu tiên đó là đánh nhau đến chết.
Nhưng mà những năm gần đây, chúng ta cũng thu được không ít sách vở địa quật, hơn nữa lúc hai bên giao chiến, chung quy cũng sẽ tiến hành một chút giao lưu.
Ví như một số võ giả địa quật, tuy rằng không muốn giao tiếp cùng chúng ta, nhưng mà chửi chúng ta cũng không bao giờ thiếu.
Nói ra, nhân loại chúng ta lại hiểu được không ít từ ngữ mắng chửi của bọn họ…"
Phương Bình thật sự cạn lời, không ngờ, đến hiện tại, chỉ học được những lời mắng chửi thôi sao?
Tuy rằng cảm thấy rất phế, Phương Bình vẫn cảm thấy hứng thú nói: "Thầy ơi, dạy em vài câu mắng người đi..."
"Em muốn học?"
"Đúng vậy, khiêu khích đối thủ là một biện pháp tốt, nếu đối phương bỏ chạy, nói không chừng có thể mắng hắn tức điên lên mà quay ngược lại."
Lý lão đầu nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nói: "Na á cổ tạp lý..."
Phương Bình đơ mặt: "Nghĩa là gì ạ?"
"Dịch ra thì..." Lý lão đầu cười híp mắt nói: "Đại khái chính là - Đến đây, mẹ kiếp, có gan chém chết tao!"
Phương Bình vội ho một tiếng, Lý lão đầu cười nói: "Hiệu quả không tệ đâu, đủ khiêu khích người rồi.
Nhân loại địa quật bị bắt làm tù binh, câu nói nhiều nhất cũng là câu này, hiển nhiên, câu này, dưới góc nhìn của bọn họ, vô cùng khiêu khích, bởi vì bọn họ không sợ chết.
Cho nên em có thể thử xem...
Tiền đề là đừng ngu dốt khiêu khích cường giả, nếu không, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào."
"Không khiêu khích cũng phải chết..."
"Cũng không hẳn, giống như Tông sư của chúng ta tiến vào địa quật, bình thường sẽ không cố ý tàn sát người yếu, cường giả địa quật thực ra cũng hiếm khi tàn sát người yếu.
Một mặt là cấp độ không giống nhau, sinh mệnh người yếu ở trong mắt bọn họ không hề có tính uy hiếp.
Mặt khác, đây là một loại quy tắc ngầm, binh đối binh, tướng đối tướng, cái này cũng là một loại quy tắc do song phương ngầm thừa nhận, đương nhiên, là khi lực lượng tương đương.
Đến khi đại chiến, một bên có quá nhiều cường giả, vậy thì không hề tồn tại quy tắc như vậy nữa, hơn nữa, cường giả sẽ tàn sát người yếu của đối phương, đây mới là thái độ bình thường."
Phương Bình khẽ gật đầu, xem như đã nhớ chuyện này, gặp phải cường giả địa quật không thể địch lại, nên giả vờ yếu thì cứ giả yếu, cùng lắm sau này quay lại báo thù.
"Còn nữa, sau khi tiến vào địa quật, em mới cấp ba thôi, đừng tham dự quân đội tác chiến."
Giọng nói của Lý lão đầu nghiêm túc nói: "Quân đoàn tác chiến, võ giả sơ cấp không hề qua huấn luyện, không có kinh nghiệm, tùy tiện gia nhập, chết nhanh hơn người bình thường.
Gặp phải tác chiến cấp độ mấy ngàn người, điều đầu tiên em cần phải làm là chạy!
Quân đội địa quật, một khi nhân số đạt đến ngàn người, võ giả trung cấp đều có xác suất lớn bị vây công đến chết."
"Dạ rõ."
“Còn nữa, ở địa quật phải cẩn thận sinh vật dã ngoại, tính nguy hiểm của chúng nó không thấp hơn nhân loại địa quật đâu, có khi còn nguy hiểm hơn.”
“Nhớ kỹ, đừng tuỳ tiện tới gần Thiên Môn thành, rất nguy hiểm! Còn nữa, phía nam căn cứ là biển rộng mênh mông, tuyệt đối đừng ra biển, người ra biển rất nhiều, kết quả nhiều năm như vậy, hầu như chưa thấy người sống trở về.”
“Nếu gặp phải phụ nữ, người già và trẻ nhỏ địa quật, nếu em không nỡ xuống tay, vậy thì quay lưng bỏ đi, tuyệt đối đừng thương cảm bọn họ, đừng tiếp xúc hay cứu viện gì hết.
Có những lúc, nhân loại địa quật cũng gặp phải nguy cơ, gặp phải thú dữ ở dã ngoại, hoặc bị võ giả tàn sát thôn làng, thiên tai…
Em có thể quay đi, đừng nhìn bọn họ, nhưng nhớ kỹ, nhất định, tuyệt đối không được ra tay cứu giúp, rất nhiều lúc đó là cái bẫy.”
"Nhìn thấy đồ ăn cũng đừng ăn bậy, ăn xong bị độc chết cũng không biết chết như thế nào."
“Cuối cùng, nếu thấy nhân loại chúng ta gặp nguy hiểm, nhớ kỹ, nhất định không nên nghĩ đi hỗ trợ người có thực lực mạnh hơn em. Vì sao, bởi vì người mạnh hơn em mà cũng gặp nguy hiểm, thì em càng nguy hiểm!"
"..."
Lý lão đầu dặn dò rất nhiều điều cần phải chú ý, Phương Bình ghi nhớ từng cái một. Đây đều là kinh nghiệm đúc kết, cậu ghi nhớ, tránh phạm phải sai lầm chết người.
Mãi cho đến khi Phương Bình gần rời khỏi đó, Lý lão đầu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ngoại trừ những người quen thuộc, đáng tin, ra khỏi căn cứ, không nên tin bất cứ người nào, dù gặp quân đội của chúng ta ở dã ngoại cũng vậy!”
Bước chân Phương Bình hơi ngưng lại, lời này, khái giống với ý của Lữ Phượng Nhu.
"Lòng người khó dò nhất, có vài người trong mắt chúng ta, bọn họ chống lại cường địch, tàn sát nhân loại địa quật, bảo vệ quốc gia… Nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ không làm chuyện xấu.
Gặp phải nguy hiểm, có thể bọn họ sẽ bắt em làm mồi, làm vật thế thân, hoặc khi thiếu thuốc trị liệu, không có tiếp tế, gặp được đồng loại, em chết sẽ tốt hơn hắn chết, dù sao cũng không ai biết."