Chương 445: Em gái là chị đại (2)
Phương Bình nói vài câu, thấy mọi người tha thiết nhìn mình, cậu cũng hơi đau đầu, cũng không thể quay lưng đi thẳng một mạch, chỉ có thể dời chủ đề: “Thầy hiệu trưởng, tình hình thi đại học năm nay của đàn em trường mình như thế nào ạ?”
Hiệu trưởng vội vã cười nói: "Rất tốt, đương nhiên, không thể so với khoá vừa rồi của các em được.
Năm ngoái, học trò Phương là thủ khoa khoa võ toàn thành phố, thi đậu Ma Đô Võ Đại, dẫn dắt Ma Đô Võ Đại đoạt quán quân thi đấu giao lưu võ đạo toàn quốc lần thứ nhất…”
Hiệu trưởng thổi phồng Phương Bình vài câu, lúc này mới quay lại đề tài chính nói: “Năm nay, trường mình có tổng cộng 8 người khí huyết từ 120 cal trở lên, khí huyết từ 130 cal trở lên cũng có 2 người.
Học trò Phương, em cảm thấy bọn họ ghi danh vào Ma Võ thì như thế nào?
Có thể đậu không?
Nếu sớm biết học trò Phương hôm nay về trường, nhà trường có thể tổ chức buổi chia sẻ kinh nghiệm, làm phiền học trò Phương chỉ điểm cho đàn em, nhưng mà bây giờ, quá tiếc rồi…"
Phương Bình bật cười, suy nghĩ một chút, nói: "Năm nay Ma Võ mở rộng chiêu sinh, chiêu sinh 2000 người, khí huyết đạt tiêu chuẩn có thể thử một chút.
Nhưng mà hiện tại Nam Võ cũng cải cách, cũng mở rộng tuyển sinh, anh Vương khóa trước em bây giờ đang phụ trách một số công việc hằng ngày ở Nam Võ rồi.
Nếu như cảm thấy Nam Võ tốt, em kiến nghị đàn em nên ghi danh Nam Võ…”
Phương Bình không đố kỵ người khác thi vào Ma Võ, nhưng ở Ma Võ, nói thật, học sinh bình thường cũng không sống vui vẻ gì.
Còn không bằng ở lại Nam Võ, được người khác coi trọng!
Cùng khoá với Phương Bình, có nhóm Quách Thịnh, gia cảnh thực ra không tệ, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ mới miễn cưỡng đột phá trở thành võ giả.
Bọn họ ở Ma Võ, đạo sư dẫn dắt đều là võ giả cấp bốn, cũng không cách nào thu nhiều điểm thưởng.
Ngược lại, đi Nam Võ, càng có nhiều cơ hội.
Đám Ngô Chí Hài ở Nam Võ lăn lộn cũng được, không tệ, cũng sắp thành võ giả rồi, ở các trường võ đại phổ thông, những người này càng được coi trọng hơn.
"Nam Giang Võ Đại sao?"
Hiệu trưởng nói thầm một tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai hay không, dù sao Phương Bình cũng không để ý, cậu chỉ đưa ra kiến nghị.
Thực sự là thiên tài thì nên ghi danh ở Ma Võ thì tốt hơn, cơ hội sẽ nhiều hơn.
Sợ là sợ không đạt được tiêu chuẩn kia, vào Ma Võ lại thật sự bị lu mờ rồi.
"Vương Kim Dương cũng đã xử lý công việc hàng ngày của Nam Giang Võ Đại rồi?"
Lời này, nghe có vẻ hơi kinh dị.
Các thầy cô, bao gồm cả vị trưởng khoa kia đều hơi chấn động.
Điều này nghĩa là gì?
Những người này đều không phải là võ giả, có một số chuyện trong giới võ đạo mọi người thật sự không rõ.
Bọn họ vây nịnh Phương Bình, bởi vì Phương Bình thi đậu Ma Võ, hơn nữa còn xuất hiện trên bảng xếp hạng chiến lực cấp ba, danh tiếng có phần nổi trội hơn Vương Kim Dương một chút.
Hiện tại nghe Phương Bình nói như vậy, tất cả mọi người hơi thất thần.
…
Phương Bình vừa đi vừa nói, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói chung chung vài câu, sau đó mượn cớ có việc, sớm phải rời đi.
Không đi ra cổng chính, Phương Bình tuỳ ý tìm đại một chỗ không người, trực tiếp nhảy bật người lên, vượt qua tường.
...
Sau hai tiếng, kiểm tra kết thúc.
Phương Bình không xuất hiện ở cổng chờ đón em gái, chờ đến khi thấy Phương Viên xuất hiện từ trong đám người đi ra, Phương Bình bỗng nhiên xuất hiện đột ngột, nắm lấy tay cô bé rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
...
"Hội trưởng đại nhân, rất ghê gớm ha!"
Ở trong hẻm nhỏ không người, Phương Bình gần như nghiến răng nghiến lợi, hai tay nhéo má Phương Viên, lên tiếng khiển trách: "Chị đại của 3000 người, ai ya, con tim nhỏ bé của anh đây sợ quá, nó nhảy tưng tưng không ngừng đây nè!"
"Nha đầu chết tiệt, anh bảo em không cần học hành, rảnh rỗi lo làm mấy chuyện tào lao này hả?"
Phương Bình nhéo mặt cô bé, kéo về hai bên, em còn dám để anh làm phó hội trưởng, chậc chậc, em muốn lật trời rồi ha?
Anh chiêu 107 hội viên, em chiêu 3000?
Anh ở Ma Võ còn chưa được làm lão đại, thế mà mấy đứa hô khẩu hiệu, bảo Dương Thành là của mấy đứa rồi?
Còn mọi người đều sẽ biết võ!
Nếu thật sự có 3000 võ giả, hoặc là chính phủ sẽ nhúng tay vào khống chế, còn không thì mấy đứa chờ bị tiêu diệt đi!
Quan trọng là tất cả đều là nữ, tổ chức toàn nữ mới đáng sợ, 3000 nữ sinh, sức ảnh hưởng không chỉ gói gọn với 3000 nam sinh.
"Ưm…"
Phương Viên không thể nói chuyện lưu loát, vô cùng đáng thương nhìn Phương Bình, anh đừng nhéo nữa, nhéo nữa mặt em sưng lên hết!
Phương Bình lúc này mới buông tay, đau đầu nói: "Em chiêu nhiều thành viên như vậy làm gì? Chơi chơi là được rồi, bây giờ náo động tới mức này, em bảo anh làm sao bàn giao chuyện này đây? Tụi em còn là học sinh trung học cơ sở thì không sao, nhưng qua vài năm, đây sẽ là chuyện lớn đó!
Kịp thời giải tán cho anh!"
"Anh." Phương Viên đau khổ nói: "Em nào có nhận nhiều người như vậy, do các bạn ấy nhất định phải gia nhập.
Thật, em không hề lừa anh mà.
Không thu nhận cũng không được!
Em không nhận, các bạn ấy tự động thành lập hội Viên Bình, sau đó cử một người đến trường tìm em, nói là đã giúp em thành lập chi nhánh của hội, giao nộp hội phí!"
"Sau đó em thấy tiền, nổi máu tham nên đồng ý cho người ta phải không?"
"Không có!"
Phương Viên vội vàng phủ nhận, uất ức nói: "Em nói em không thu hội phí, nhưng mà các bạn ấy không chịu, nói em không thu phí nghĩa là không thừa nhận các bạn ấy là thành viên hội Viên Bình.
Em không thừa các bạn ấy, các bạn ấy lập tức ngồi ngay trước cổng trường khóc bù lu bù loa…"
"Cái gì?"
"Mấy bạn ấy ngồi trước cổng trường khóc lóc, nói em không chịu nhận các bạn ấy, phiền chết em…"
Phương Bình cảm giác tim mình cũng co giật chậm đi mấy nhịp, một lát sau mới vô lực nói: "Nói ba đi gặp chú Đàm nói chuyện, em lập hội chơi chơi thì được, xảy ra chuyện, em đừng để mình bị liên lụy.
Bây giờ hay rồi, khoác trên mình danh tiếng như vậy, em không làm cũng không được, chỉ biết làm loạn!
Còn nữa, lớp dạy thung công chơi chơi thì được, không cho phép em dạy bất cứ ai học chiến pháp!"
"Em cũng sẽ không..." Phương Viên lẩm bẩm một câu.
"Ít nói nhảm, nói chung, nhớ kỹ, đừng làm bậy. Không cho phép em đánh nhau với người khác, không được ra mặt giúp người khác, không được chơi với mấy đứa không ra gì, không được lấy danh nghĩa của anh bắt nạt người khác. Người khác bắt nạt em, em có thể nói anh sẽ chém chết nó, nhưng bắt nạt người khác thì không liên quan tới anh à.
Lần sau anh trở về, nếu em dám để cho hội đoàn tăng lên 10.000 người, anh sẽ tát chết em đó, em có tin không hả?"
Phương Bình thật sự cũng bó tay toàn tập, chuyện này phiền phức.
"Dạ biết rồi…" Phương Viên thở dài, cũng rất hữu tâm vô lực: "Em cũng không muốn nhận thêm người mà, mệt quá à. Anh nói bảo ba đi nói chuyện với chú Đàm, nhưng mà mấy ngày trước, chú Đàm tìm em thương lượng, nói cho cháu gái chú ấy gia nhập hội đoàn. Em thấy có nói cũng vô dụng."
"Khụ khụ khụ!"
Phương Bình che ngực, kịch liệt ho khan, mẹ nó, đùa nhau à?
Đàm Chấn Bình điên rồi sao!
Còn để cho mình cháu gái gia nhập hội đoàn này?
Thế giới này làm sao rồi!
Phương Bình có chút vô lực, mình lạc đàn rồi sao?
Hiện tại đều lưu hành trò này sao?
Nhìn gương mặt vô cùng Phương Viên oan ức của Phương Viên, Phương Bình đưa tay nhéo má cô bé, vừa đi vừa thở dài nói: "Cây lớn sẽ đón gió to, là lỗi của anh, nói chung, em phải thông minh lên một chút, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hiểu chưa?"
"Dạ."
"..."
Phương Bình cũng lười nói nữa, hiển nhiên, hội Viên Bình bỗng nhiên lớn mạnh, có liên quan rất lớn tới mình.
Mấy người như Bạch Cẩm Sơn đại khái cũng cảm thấy con nít chưa hiểu chuyện, không quan tâm chuyện này, ngược lại còn có chút ý tứ buông thả, đổ thêm dầu vào lửa.
Nhà mình cùng Dương Thành dây dưa càng sâu, lại càng không thể rời bỏ Dương Thành.
Ba mình làm phó chủ nhiệm, nói không chừng ngày nào đó liền làm được làm phó giám đốc, ai có thể nói rõ đây.
Phương gia ở Dương Thành đâm căn mọc rễ, muốn chuyển đi cũng không chuyển được.
Biết thì biết, Phương Bình vẫn giữ chút ác ý, chờ ngày nào đó thật sự xuất hiện 3000 nữ võ giả, hù chết Bạch Cẩm Sơn, ai bảo mấy người đổ thêm dầu vào lửa!